Chương
2
Ở
mặt tiền đường công khai mở một quán bar tên là Lưu Dạ, cửa mở nghiêng về phía
con hẻm, tường bên ngoài mỗi cetimet đều lấp đầy những viên đá đủ màu sắc, trần
thấp, là một quán Gay bar rất nổi tiếng ở thành phố C.
Lúc
này, bên trong tràn ngập âm nhạc du dương, Andy ngồi ở quầy bar hát khe khẽ,
tay trái gõ nhịp nhịp, nửa người dựa hẳn vào quầy bar, nghiêng nghiêng cái cổ lộ
đường cong xinh đẹp dị thường, bông tai bên tai trái chíu lấp lánh.Chiếc áo hồng
nhạt bó sát vào người, cổ áo xẻ sâu, trước ngực hai điểm hồng hồng như ẩn như
hiện, quần áo thêu hoa phảng phất như chiếc răng nanh của con rắn, trườn xung
quanh, hấp dẫn lòng người. Không biết đang suy nghĩ việc gì, trên mặt hắn mơ
màng, hòa với sắc hồng của ngọn đèn, làm thu hút vô số những ánh nhìn tràn ngập
dục vọng dính trên người hắn. Lý Cống Duyên đứng ở cửa chính nhìn hình ảnh mê
người tản ra mùi hương nam nhân, cứ như một kiệt tác của Thượng đế. Cười nhẹ đi
lại, cố gắng chống lại ánh mắt say mê từ xung quanh: “Cậu ngồi đây câu dẫn nhiều
nam nhân như vậy, chịu được sao?”. Andy nghe vậy nhướng mi mắt, lập tức cho hắn
một cái liếc mắt, tư thái ưu nhã ngồi xuống uống rượu.
“Một
ly Martine.” Lý Cống Duyên bắt đầu nhìn quét qua quán bar, những ánh mắt chằm
chằm nhìn lại cũng không ít. Tựa như biết rằng dạng nam nhân như hắn trên
thương trường rất có tiếng tăm.
Andy
nhấp một ngụm rượu chậm rãi nuốt vào, thỏa mãn cảm nhận vị cay nóng truyền vào
lòng ngực, sau đó nghiềng đầu liếc Lý Cống Duyên : “Tiểu tình nhân của cậu đâu
rồi?”
“Đang
dưỡng”
“Lần
này là dưỡng bao lâu đây?”
“Không
biết”
“Hắc
hắc, thật thú vị”
“Sao
cũng được.”
Nói
xong hai người liền tự tìm cho mình một người tình qua đêm, là một nam hài xinh
đẹp, là một người nam nhân cường tráng.
Nửa
giờ sau, một người ôm nam hài, người còn lại được một người nam nhân ôm ra cửa.
---------------
Sáng
sớm ngày thứ 2, Giản Tu Thanh bị tiếng động từ phòng khách đánh thức : “Chú?”
“Thật
là xui quá, con mẹ nó, chứng khoán thi nhau tụt dốc!” Giản Tu Thanh đi tới
phòng khách, thấy chú ngồi ở sô pha chửi rủa.
“Chú
à, làm sao vậy?”
“A?
không có gì! Cháu cứ làm chuyện của cháu đi!”
Giản
Tu Thanh nhìn đồng hồ, đã 7 giờ : “Chú, cháu làm điểm tâm cho chú nha.”
Nấu
canh hột gà với một ít thịt, Giản Tu Thanh bưng một chén để trước mặt Vương Hải
Cường : “Chú, sáng sớm tâm tình xấu, không tốt cho dạ dày đâu.” Nói xong ngẩng
đầu, phát hiện Vương Hải Cường nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt hiện lên ý tứ
bất minh. “Chú?”
“A!
Ừ” Vương Hải Cường mặt mày trở nên tốt hẳn, ăn chén canh vị cũng rất ngon.
Ăn
xong Vương Hải Cường quăng cái chén lên bàn, rồi lại đi ra ngoài.
Rửa
chén xong, Giản Tu Thanh cố tình rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng thật thơm, mới
đi vào phòng ôm lấy cây đàn ghi-ta bắt đầu luyện hát. Giản Tu Thanh lúc còn ở
nhà dưới quê, cha mẹ là nông dân trồng rau, cây đàn ghi-ta này tuy không phải
loại đắt tiền, cũng không vượt quá 300 đồng, nhưng là do cậu tích góp tiền
trong hai năm mới mua được, xem như bảo bối.
-----------------
Qua
một tuần, Lý Cống Duyên gọi điện thoại cho Giản Tu Thanh : “Sắp xếp được rồi, vào
buổi tối cuối tuần này, em sẽ hát mở màn.”
Đây
đúng là một tin tốt nhưng cũng đầy trách nhiệm, áp lực nặng nề, Lý Cống Duyên
đã rất khổ cực để tranh thủ được cơ hội, nhất định cậu phải hát thật hay thật
hay!
Phải
hát cái gì đây a …… hay giống như lúc
trước, các bạn học thích nghe cậu hát bài “Em
nguyện ý”, tuy rằng bài này giọng nữ ca, nhưng khi cậu hát thì cảm giác
không khác biệt lắm, chính cậu cũng rất hài lòng. Ca từ này từ lâu đã nhớ rất kỹ,
lại nghĩ đến việc đứng biểu diễn trên sân khấu của Hoàng Triều, trong lòng không
khỏi cảm thấy bất an. Lấy ra một đĩa nhạc cũ, Giản Tu Thanh để vào máy cát-xét,
bắt đầu bật lên, một khoảng im lặng, nhẹ nhàng phát ra giai điệu, chính là bài
“Em nguyện ý”. Giản Tu Thanh chuyên chú lắng nghe, yên lặng
trong lòng hát theo, tìm kiếm cảm giác. Cậu nha, hiện tại rất thỏa mãn. Tắt máy
đi, cầm lấy đàn ghi-ta, nhạc đệm trong không gian yên tĩnh nghe đặc biệt rõ
ràng, dần dần tạo nên một giai điệu, bắt đầu thả hồn mình vào đó.
--------------------
Cuối
tuần, đúng 8 giờ 55 phút, Hoàng Triều bắt đầu trình diễn ca nhạc.
Một
thân quần áo trắng hiệu Levi’s, quần Jeans gấp nếp uốn, đai lưng Gucci, mang
đôi giày Boss màu nâm đậm. Lý Cống Duyên quàng vai đứa nhỏ mặc trang phục đắc
tiền như một thiếu gia. Giản Tu Thanh tất nhiên là không biết …. giá trị của bộ
y phục này, bàn tay nắm vào nhau, thấp thỏm bất an.
Phòng
Trà Hoàng Triều cũng không bởi vì Giản Tu Thanh lên khán đài mà yên tĩnh lại, mọi
người xem xét, bình luận cách ăn mặc của cậu, thậm chí ngay cả ánh mắt ngây ngô
của cậu cũng được bàn tán.
“Hắc,
có phải hay không là con trai của Lý Tổng nga!”
“Thật
sao? Hắn bình thường công tư phân minh nha, nhưng xem ra đứa nhỏ này rất được sủng
ái.”
“Nhìn
cũng thật đẹp nga, hay chính là tiểu tình nhân của Lý Tổng?”
Lúc
này Giản Tu Thanh đeo đàn ghi-ta đặt trên đôi chân đang bắt chéo, ngồi ở trung
tâm của sân khấu, tâm lý lúc này sợ hãi kịch liệt, tất nhiên là nghe được không
ít ….. lời nói ác ý. Trong đám người cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Lý Cống
Duyên, thấy đối phương nhìn cậu mỉm cười trấn an, Giản Tu Thanh hít một hơi
sâu, bắt đầu đàn và hát :
“Nhung nhớ một ký ức xa xôi nào đó,
Như hình với bóng.
Đáy lòng tựa như mặt hồ tĩnh lặng,
đảo mắt nhìn lại xung quanh, thật vắng vẻ.
Em thức suốt một đêm, ngồi trong
bóng tối vô lực nhớ anh – nhớ anh đến không thở nổi.
Hận không thể ngay bây giờ nói cho
anh biết rằng : em nguyện ý, em nguyện ý chờ anh, em nguyện ý chờ anh, thậm chí
phải bỏ cả tên.
Dừng lại một giây, mất đi hình bóng
anh trong lòng, thì cho dù mất đi cả thế giới cũng không hối tiếc.
Em nguyện ý chờ anh, em nguyện ý chờ
anh, em nguyện ý chờ anh, cho dù đi đến hết chân trời.
Chỉ cần anh yêu em thật lòng, cùng
em đến suốt đời, em nguyện ý, điều gì cũng nguyện ý, chờ anh…”
Khúc
hát nhẹ nhàng, thiếu niên được chiếu sáng cứ như một đám mây nho nhỏ lơ lửng, sạch
sẽ thuần khiết, làm lòng người luyến tiếc, không muốn xa rời. Dàn nhạc phía sau
bị mê hoặc, bắt đầu nhẹ nhàng đệm hòa cùng với tiếng ghi-ta.
Giọng
hát trong trẻo làm dịu đi sự hỗn loạn trong lòng người. Nhìn thiếu niên như vậy,
Lý Cống Duyên không hề có dự định đêm nay sẽ buông tha cậu.
Giản
Tu Thanh hát hết bài, hướng khán giả cúi mình chào thật lâu, từ phía khán giả
vang lên tiếng vỗ tay kèm theo những lời khen, cổ vũ, cậu cảm thấy rất hạnh
phúc. Trong phòng nghỉ, Lý Cống Duyên đã đứng sẵn ở đó chờ cậu.
“Anh
Duyên!” Giản Tu Thanh hưng phấn nhào vào lòng Lý Cống Duyên, không có chút rụt
rè.
Lý
Cống Duyên giang hai cánh tay ôm chặt đứa nhỏ vào lòng: “Hát rất hay, chúc mừng
em!” Cảm nhận được Giản Tu Thanh cũng ôm chặt mình, ánh mắt Lý Cống Duyên thâm
trầm.
“Ngày
hôm nay là ngày đầu tiên em lên sân khấu, chúng ta phải đi ăn mừng!”
Lôi
kéo Giản Tu Thanh rời khỏi quầy bar, cầm theo một bó hoa, bỏ ngoài tai những lời
hâm mộ, những ánh mắt đố kị, Lý Cống Duyên chở Giản Tu Thanh tới khách sạn.
Trong
phòng khách sạn hạng nhất, cùng ngồi trên bộ ghế sô-pha đắc tiền với Lý Cống
Duyên, Giản Tu Thanh không biết phải nói gì.
Người
phục vụ đưa vào một chai rượu Bran-đi, cùng với hai cái ly thủy tinh, rót rượu
vào, đưa cho Giản Tu Thanh một ly: “Lại đây, Giản Tu Thanh, chúc mừng em lần đầu
tiên lên sân khấu, cạn ly!”
Keng
một tiếng, hai ly thủy tinh chạm vào nhau.
Giản
Tu Thanh cũng vội vàng nâng ly tiến đến miệng : “khụ ….. khụ khụ…..khụ…..”
Vị
cay nóng không quen khiến nước mắt Giản Tu Thanh thi nhau chảy xuống, rượu bị đổ
ra, cậu liền nhanh tay rút khăn giấy trên bàn lau lau sàn nhà bị dơ.
“Thật…..xin
lỗi, anh Duyên …..”
“Không
sao cả, là anh không tốt, như thế nào lại cho em uống loại rượu này. Đây là loại
rượu mà anh thường hay uống. Anh nghĩ đây là một ngày trọng đại, thích hợp để uống!”
“Anh
Duyên, anh thật là chu đáo, rượu rất ngon, em uống.” Nói xong liền uống một ngụm,
rượu chảy vào trong cổ họng, khiến cho cổ họng bỏng rát.
Nhìn
hai mắt Giản Tu Thanh ngân ngấn lệ, hạ thân Lý Cống Duyên một trận khô nóng.
“Thật
là thoải mái! Hảo, cầu cho sự nghiệp ca hát sau này của em sẽ tiến xa, cạn ly!”
Giản
Tu Thanh chưa từng uống rượu, cảm thấy đầu óc choáng váng, rượu ánh kim chảy xuống
cổ theo đường cong duyên dáng, hình ảnh thật mê hoặc. Ý thức Giản Tu Thanh bắt
đầu không rõ ràng.
“Giản
Tu Thanh, em có thích anh Duyên hay không?”
“……….thích……anh
đối với em thật tốt ………” Đôi mắt thiếu niên nhiễm một tầng sương, thủy quang
long lanh.
“Tốt
lắm, em thích anh, anh cũng rất thích em, chúc mừng chúng ta cùng thích nhau, cạn
ly!”
Lý
Cống Duyên đưa ly rượu lên miệng mình nhấp một ngụm nhưng không nuốt xuống, hướng
đến hôn lên đôi môi đỏ mộng của thiếu niên. Khai mở hàm răng khiến cho rượu
ngon từng chút từng chút đi vào, nhiệt tình quấn lấy đầu lưỡi thiếu niên mà ra
sức mút.
Lý
Cống Duyên ép Giản Tu Thanh vào một nụ hôn sâu, ôm thiếu niên vuốt ve bừa bãi. Giản
Tu Thanh bởi vì khó thở nên bất mãn nói lầm bầm, theo bản năng đẩy Lý Cống
Duyên ra.
Thấy
phản kháng, Lý Cống Duyên đè hết sức nặng của mình lên người Giản Tu Thanh,
dùng hai chân chặn khố hạ của thiếu niên, hai tay đang nắm tóc chuyển xuống trước
ngực thiếu niên, hết sức lôi kéo, trên mặt đất truyền đến tiếng “cạch, cạch” –
âm thanh của cúc áo rơi xuống sàn. Hỏa nhiệt theo vành tai đi tới cổ, đến trong
ngực, Lý Cống Duyên ra sức cắn mút hai điểm hồng anh, làm thiếu niên rên khẽ.
Đứng thẳng dậy, cởi hết quần áo, ôm thiếu niên
ném vào giường lớn trong phòng ngủ.
Thân
thể thiếu niên trắng nõn bởi vì chất cồn duyên cớ lộ ra màu phấn hồng, khung
xương tinh tế thon dài, thắt lưng nhỏ gọn xinh đẹp, vật tượng trưng cho nam
tính giữa hai chân phấn nộn khả ái. Lý Cống Duyên bởi vì hình ảnh trước mắt mà
thở hổn hển.
Lý
Cống Duyên đối với tình nhân rất ôn nhu, biết Giản Tu Thanh là lần đầu tiên, hắn
kiên trì dùng dầu bôi trơn nhẹ nhàng đi vào.
Thế
nhưng cho dù công tác chuẩn bị có tốt đến mấy thì lần đầu tiên cũng là rất đau.
Huống hồ gì Lý Cống Duyên đã làm đến hai lần.
Giản
Tu Thanh vì bị đau đớn cùng say rượu nhưng cũng có ý thức, thanh tỉnh nhận thức
rằng chính mình đang dang rộng hai chân để một người nam nhân đặt dưới thân xâm
phạm, người đó lại chính là người anh mà cậu yêu thương, Lý Cống Duyên, Giản Tu
Thanh cảm thấy thẹn cùng phẫn nộ. Một cước đạp vào người Lý Cống Duyên, làm cho
hắn lăn xuống giường.
Lý
Cống Duyên bị đau, nửa ngày mới đứng lên, Giản Tu Thanh cố gắng bước xuống giường
nhưng vì hạ thân kịch liệt đau đớn, cùng với tứ chi bủn rủn vô lựa mà té ngã.
Lý
Cống Duyên quát lớn : “Con mẹ nó, em muốn làm gì!”
Giản
Tu Thanh thấy hậu huyệt phía sau của mình chảy ra bạch dịch cùng với một chút
máu, đau khổ nhắm mắt : “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Hắc,
tôi đây đối với em như thế nào?” Lý Cống Duyên ngồi trên giường vuốt ve Giản Tu
Thanh.
“Anh!”
Đã từng xem hắn là người tốt, gọi hắn một tiếng anh trai thân tình ….
“Được
rồi, chú của em chưa nói cho em biết à, hắn đánh bạc thiếu rất nhiều tiền, đã
bán em cho tôi giá tới 10 vạn, thế nào? Đêm đầu tiên của em chi phí rất cao
nga~” Giản Tu Thanh khiếp sợ nói không ra lời.
“Nhưng
chính anh nói tôi hát rất tốt, là tài năng tương lai.” Thật ra vì hiểu sai ý
nghĩa của sự quan tâm, hắn cho cậu một chút tự tin, cuối cùng cũng chỉ vì tiền
mà hắn đã bỏ ra để mua cậu. Giản Tu Thanh rất thương tâm.
“Hát
hay sao, có rất nhiều người còn hát hay hơn em, hơn nữa em hoàn toàn không có
chỗ dựa vững chắc, được tôi đánh giá cao như vậy lại nghĩ rằng mình thật sự sẽ
nổi tiếng sao?”
Đối
với thiếu niên đang rưng rưng sắp khóc, hắn lại tận lực chăm chọc : “Tôi đối với
em không tốt? Đem em từ một đứa nhà quê ở nông thôn trở thành một công tử giàu
có, tôi cũng bỏ ra không ít tiền. Em nếu muốn hát cũng không phải không thể được,
nhưng em phải trở thành tình nhân của tôi, tôi sẽ mua cho em những đồ vật mắc
tiền nhất, để cho em hát trong Hoàng Triều.”
Cả
người run rẩy tức giận, tát hắn một cái thật mạnh, nặng nề hướng Lý Cống Duyên
hét lớn một tiếng : “Súc sinh!”
Nhìn
một bên mặt mình bị tát đến đỏ rát, khả năng nhẫn nhịn đều bị Lý Cống Duyên
quăng qua một bên, cười lạnh một tiếng : “Súc sinh? Tôi hôm nay sẽ cho em biết
cái gì mới đúng là súc sinh!”
Nắm
cánh tay của Giản Tu Thanh, Lý Cống Duyên mạnh mẽ đẩy cậu ngã sấp xuống giường,
nắm hai chân cậu mở ra chính mình trực tiếp đi vào, Giản Tu Thanh ra sức giãy dụa,
la hét giận dữ : “Súc sinh! Anh làm như vậy là phạm tội, tôi muốn đi kiện anh!”
“Kiện
tôi? Người nào cũng nghĩ rằng em chính là tình nhân của tôi? Mọi người đều chỉ
biết rằng em muốn vơ vét tài sản của tôi mà thôi.”
Giằng
co một hồi, cánh tay của Lý Cống Duyên bị Giản Tu Thanh cào chảy ra vài vết
máu, trước ngực thì bị Giản Tu Thanh cắn. Lý Cống Duyên phẫn nộ, dùng hết sức lực
tát Giản Tu Thanh một cái thật mạnh, động tác càng thêm bạo ngược. Giản Tu
Thanh thể lực không thể nào sánh bằng với Lý Cống Duyên, lại càng không phải là
đối thủ của hắn, hai tay của cậu bị hắn dùng tay trái đè trên đỉnh đầu, tay phải
đi xuống khai mở tiểu cúc hoa dùng thân mình trực tiếp đi vào, mỗi lần đều đâm
vào sâu trong thân thể cậu, phảng phất nghe được thanh âm đáp lại của cậu “Súc
sinh”
Thỏa
mãn, Lý Cống Duyên từ thân thể Giản Tu Thanh đứng lên, thấy hạ thân của cậu chảy
ra bạch dịch hòa lẫn những tơ máu đỏ tươi, nhíu chân mày.
“Con
mẹ nó, thật là thảm hại!” Tỉnh táo lại, hắn đối với hành vi tàn nhẫn của chính
mình có chút ân hận, ai bảo đứa nhỏ này chửi hắn là súc sinh.
“Em
cút đi!” nói xong đi vào phòng tắm.
Mặc
dù không tình nguyện, Giản Tu Thanh cố gắng đi ra phòng khách, mặc lại y phục tả
tơi. Hiện tại đêm đã khuya, trên đường không có một bóng người. Thân thể vì bị
thương nên đau đớn, Giản Tu Thanh đờ đẫn đi mấy giờ liền mới về tới nhà của
Vương Hải Cường.
Trong
phòng tắm, Giản Tu Thanh điên cuồng chà xát tẩy rửa thân thể của chính mình, nước
mắt từ khóe mắt chảy xuống vô tình tiến vào trong miệng mang theo vị chua xót.
Thời
gian Vương Hải Cường trở về, Giản Tu Thanh đang ngồi trên ghế sô pha trong
phòng khách, bên chân đặt một túi xách mà cậu đem từ quê lên, đã được sắp xếp
quần áo vào, cây đàn ghi ta dựa vào chân.
Ánh
mắt đứa nhỏ có chút hồng, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm lãnh đạm vô tình khiến cho
Vương Hải Cường có chút hoảng hốt.
Đang
dự tính xoay người đi ra ngoài lại bị Giản Tu Thanh gọi lại.
“Vương
Hải Cường …. 10 vạn, ông có thể đem người cháu trai bán đi …..”
Vương
Hải Cường lo lắng : “Cháu ngoan, giá Lý Tổng đưa ra rất cao, cháu theo hắn chắc
chắn sẽ rất nổi tiếng, chú cũng có thể trả hết nợ …… cháu không biết rằng, chú
mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi, nếu chú không trả thì bọn họ sẽ chặt đứt
cánh tay của chú!”
“Khoảng
thời gian mà tôi lên đây sống, cha mẹ tôi đã đưa cho ông 3 ngàn.”
“A?
cái đó …..”
“Trả
lại cho tôi.”
“A?
Thật ra ……chú còn 2 ngàn …..” Vương Hải Cường một bước phóng tới trên bàn.
Tuy
thân thể đang rất nóng, nhưng Giản Tu Thanh một khắc cũng không muốn ở lại chỗ
này. Đeo hành lý trên lưng, đóng sầm cánh cửa bước đi.
Hoàn
chương 2
Post a Comment