Ngây thơ - Chương 9

Posted Wednesday, August 29, 2012 by A-Moon

Chương 9
9 giờ là thời gian Giản Tu Thanh tan học, ngày hôm nay Tiếu Kình đi rước cậu.
Tiếu Kình chạy chiếc xe của mình đến lớp học ban đêm chờ Giản Tu Thanh, nhìn học sinh lục đục ra về. Tìm kiếm xung quanh, chợt thấy bên cạnh Giản Tu Thanh là một cô gái tướng mạo xinh đẹp, cô gái đang cùng Giản Tu Thanh nói một chuyện gì đó, nhìn đôi mắt của nàng thể hiện rõ hai chữ : yêu mến.

Ánh mắt Tiếu Kình tối sầm lại, tức giận rồ ga để cho Giản Tu Thanh nghe thấy, có vẻ như rồ ga quá lớn, khiến cho mọi người khó chịu chú ý, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe máy hiệu BWM cùng với trên đó là một người nam nhân anh tuấn đang tức giận đều chuyển sang yêu thích và ngưỡng mộ. Giản Tu Thảnh hoảng sợ chạy đến trước mặt Tiếu Kình : “Tiếu Kình? Sao cậu lại tới đây?”
“Lên xe” Giọng nói tựa hồ rất bình tĩnh, ánh mắt lơ đãng liếc ngang qua người cô gái, nhưng xe máy lại phát ra tiếng rồ ga rất lớn nhưng cảnh cáo.
“Tôi về trước, ngày mai gặp lại!” Chờ Giản Tu Thanh đội nón bảo hiểm leo lên yên xe, Tiếu Kình “vút” một tiếng phóng ra ngoài, bỏ lại cô gái một mình đứng trong bóng đêm.
Đua xe một đoạn, dừng lại bên bờ sông Đại Kiều.
Ngồi ở mép sông, gió thổi tóc hai người bay lất phất.
“Cô gái lúc nãy thật xinh đẹp. Thế nào, là bạn học cùng lớp?”
Câu hỏi của Tiếu Kình làm cho Giản Tu Thanh đang hưởng thụ làn gió mát mẻ chợt đỏ mặt : “Đúng, là bạn cùng lớp. Tôi chỉ quen có một mình cô ấy.”
“Thật sự?”
“Thật sự, hiện tại tôi học cũng đã biết làm như thế nào mới có nhiều lời nhưng vốn ít, bất ngờ đến không thể tin được.”
Tiếu kình vui vẻ nói : “Đi, tôi dẫn cậu đi dạo hít thở không khí trong lành.”
Chỉ đơn giản là việc học thêm thôi, cho dù thời gian có dài đến thế nào thì khi kết thúc hai người cũng sẽ đi hai ngã khác nhau, cô gái đó dù muốn tiếp cận cậu đi nữa cũng chẳng đáng quan tâm?
…………….
Trong tháng 9, Giản Tu Thanh cùng với Tiếu Kình làm thủ tục tham gia cuộc thi, cuối tháng 10, Giản Tu Thanh lấy được bằng chứng nhận kế toán sơ cấp cùng chứng nhận máy tính sơ cấp, Tiếu Kình đăng kí thi Kế toán viên cao cấp diễn ra vào tháng 12, khi công bố thành tích, được chứng nhận là một tài năng khó tìm.
………………
“Sinh nhật của cậu là ngày 7 tháng 5?” Tiếu kình nhìn vào ngày sinh được khai trong giấy chứng nhận của Giản Tu Thanh.
“Đúng vậy”
“Có phải là ngày mà cậu dọn đến nhà của tôi?”
“Ân.”
“Tại sao cậu không nói? Sinh nhật 20 tuổi cần phải hảo hảo chúc mừng!”
“Ngày đó tôi không phải đã làm mì trường thọ rồi sao?”
“…không được, ngày hôm nay chúng ta làm bù, cùng lúc chúc mừng cậu lấy được hai giấy chứng nhận.”
“Được rồi, cậu muốn ăn cái gì, tôi sẽ nấu cho cậu.”
“Hảo, trước tiên chúng ta đi mua một cái bánh ga-tô” Giản Tu Thanh cuối tháng 8 đã không còn làm việc trong cửa hàng, hiện giờ đang thất nghiệp nên không còn nhiều tiền.
“Đừng ăn bánh ga-tô, tôi làm mì trường thọ.”
“Mì trường thọ? Được.”
……………………………….
Trên bếp lò đặt hai nồi nước song song, Giản Tu Thanh lấy cái bàn trong phòng khách trải bột lên rồi nhào nặn. Cậu cán dẹp bề mặt, thẳng đến khi bằng phẳng rồi cắt thành nhiều sợi mỏng đều nhau. Tiếu Kình đứng một bên ngây ngốc, hắn không biết làm nên đành phải đứng canh lửa.
“Tay cậu có mỏi không?” Thấy Giản Tu Thanh đấm đấm cánh tay, Tiếu Kình có chút yêu thương.
“Không sao hết.”
“Để tôi xoa bóp cho.” Nói xong liền kéo cánh tay của Giản Tu Thanh qua rồi xoa xoa đấm đấm.
“Cậu biết xoa bóp?”
“Ân, học được từ đội bóng rổ.”
“Đã quá, xuống phía dưới một chút.”
Giản Tu Thanh đem những sợi mì đã cắt xong bỏ vào nồi nước đang sôi, trụng cho chính rồi vớt ra hai cái tô, nồi bên kia thì nêm nếm bột nêm, bỏ tiêu, đợi cho nước sôi lần nữa thì múc đầy hai tô. Bên trên bỏ thêm vài viên thịt, tôm đã bóc vỏ sạch sẽ, cải bẹ xanh, hành lá… Mì trường thọ đã hoàn thành.
“Giản Tu Thanh, chúc mừng sinh nhật 20 tuổi của cậu!”
“Cám ơn!”
Không có rượu nên đành lấy hồng trà thay rượu.
Cắn một ngụm, cọng mì dai dai thơm phức: “Tại sao cậu lại có tài như thế?” Tiếu Kình ngẩng đầu nhìn cậu.
“Làm sao so được với cậu, cậu mới là tuyển thủ tài năng của đại học B.”
“Ha hả, thiệt tình nghĩ không ra, cậu lớn hơn tôi 4 tháng.”
“Cậu sinh tháng 11 sao? Ngày mấy?”
“Ngày 12 tháng 11.”
“Đúng ngay ngày sinh nhật của Quốc phụ Trung Hoa [Tôn Trung Sơn*]!”
“Ha hả, cậu nhớ được sinh nhật của Tôn tiên sinh sao?”
“Ân, tôi rất sùng kính Tôn tiên sinh.”
“Nói cho cậu biết, Hoa La Canh** cũng sinh vào ngày này.”
“A? Ngày này thực sự là một ngày lành.”
“Ngày 5 tháng 7 cũng là một ngày lành.”
“Có vĩ nhân nào sinh vào ngày đó sao?”
“Ân.”
“Ai vậy?”
“Tổng thống Pháp.”
Ngày 5 tháng 7 đương nhiên là một ngày lành, bởi vì . . . . . đây là ngày em đã sinh ra trên đời.
………………
-----Đầu tháng 9 nhà hàng bắt đầu hoạt động lại, Giản Tu Thanh cũng trở lại làm việc, ông chủ đã lấy lại căn phòng trên lầu và Giản Tu Thanh không còn ở chung với Tiếu Kình nữa.-----
Buổi trưa hôm nay Tiếu Kình đến nhà hàng nhưng Giản Tu Thanh lại không có ở đó. Khách quen và ông chủ đều biết mục đích Tiếu Kình đến là chỉ để tìm Giản Tu Thanh cho nên ngay lập tức liền có người nói cho hắn biết: cậu vừa gặp một cô gái xinh đẹp, hai người bọn họ đi khỏi đây được một lúc rồi.
Cô gái xinh đẹp?
Bữa cơm hôm nay Tiếu Kình ăn đặc biệt chậm chạp lề mề, hắn muốn chờ Giản Tu Thanh trở về, thế nhưng, thẳng đến khi tiết học bắt đầu vẫn không thấy bóng dáng của Giản Tu Thanh.
Buổi tối Tiếu Kình gọi điện thoại cho Giản Tu Thanh.
“Buổi trưa hôm nay sao không thấy cậu, nghe mọi người nói có một cô gái xinh đẹp nào đó tới tìm cậu sao?”
“Ân, đó là bạn học lớp ban đêm của tôi, cậu đã gặp qua rồi.”
Cô ta vẫn còn muốn tiếp cận Giản Tu Thanh?
“Ừ, tìm cậu có chuyện gì?”
“……không có chuyện gì đâu.”
“……..”
Giản Tu Thanh không muốn nói, Tiếu Kình cũng không nên hỏi lại.
“Vậy, ngày mai gặp.”
“Ân.”
…………….
Cô gái xinh đẹp này tên là Lưu Song, cũng xuất thân từ nông thôn lên thành phố để làm công. Sau mấy tháng làm việc trong một cửa hàng, đụng phải một vị khách điên cuồng theo đuổi nàng, nhưng khi đó Lưu Song đã động tâm với bạn học cùng lớp buổi tối là Giản Tu Thanh, cho nên không đáp ứng hắn. Thế nhưng, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình[***], Giản Tu Thanh một mực duy trì quan hệ ở mức độ bạn bè không hơn không kém. Mà tên nam nhân theo đuổi nàng lại kiên trì không ngừng, tìm mọi cách lấy lòng nàng. Lưu Song rốt cuộc cũng chấp nhận, không chịu nỗi sự nhõng nhẽo cùng những lời dụ dỗ ngon ngọt của tên nam nhân cho nên dại dột đi theo hắn mướn phòng khách sạn. Một tháng sau đó, hai người tình chàng ý thiếp ngọt ngào như mật ong, cứ tưởng rằng bản thân nàng đã tìm được một hạnh phúc thực sự của đời mình. Thế nhưng, không lâu sau đó thì tên nam nhân biến mất. Lưu Song tìm kiếm khắp nơi cũng không ra tăm tích của hắn, mỗi ngày đều thất hồn lạc phách. Ông chủ hảo tâm nhắc nhở nàng : Cô bị lừa rồi. Nàng đã xem rất nhiều phim ảnh, sách báo, tại sao bản thân lại ấu trĩ đến thế?
Nữ nhân, được chúa trời ban cho năng lực sinh em bé. Về điểm này, chắc chắn càng làm cho nàng thêm thống khổ. Cho rằng mình đã gặp được hạnh phúc, yêu tên nam nhân đó đến nổi tự nguyện mang thai đứa con cho hắn.
Đối với một cô gái nông thôn lên thành phố tự sinh tự diệt, nếu sinh đứa con này ra, sợ không nuôi nổi, mà nàng cũng không muốn sinh nó ra. Thế nhưng, nàng sợ một mình đi nạo thai, càng sợ khi điền giấy tờ không có tên người cha. Nàng nghĩ tới Giản Tu Thanh, nghĩ tới đứa nhỏ nàng từng ái mộ, cậu là một người ôn nhu và tốt bụng, nếu như nàng kiên trì hơn chút nữa, nếu như nàng không bị tiền bạc phù hoa mê hoặc, có thể nàng vẫn còn cơ hội để theo đuổi cậu. Thế nhưng hiện tại thì sao! Nàng đành phải mặt dày tìm đến cậu để cầu xin, thậm chí sám hối, nàng mong muốn cậu có thể hiểu được tình cảnh lúc này của mình. Sự thực chứng minh, cậu chẳng những an ủi nàng, thậm chí còn đồng ý dẫn nàng đi nạo thai.
Mặc dù hai người chỉ học chung với nhau hai tháng, nhưng Giản Tu Thanh biết rõ bây giờ trong lòng nàng có bao nhiêu là đau đớn, bi ai. Ngồi trước phòng giải phẫu, ký ức đen tối lần thứ hai đánh vào toàn thân của cậu.
Bởi vì nó đã khắc sâu vào trong lòng nên Giản Tu Thanh luôn giữ khoảng cách với mọi người, mặc kệ là cô bạn học Lưu Song hay Tiếu Kình đi chăng nữa.
……….
Tầm mắt bất giác ly khai tấm bảng đen nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, mãn viên thu ý. Lá phong đỏ rực bay lất phất khắp bầu trời, bốc lên cảm giác khô hanh của mùa thu. Làm cho Tiếu Kình vừa nóng vừa không thể chịu đựng được, hắn .. . . đã không chờ nổi nữa rồi.
…………
Ngày hôm nay chính là sinh nhật của Tiếu Kình, Giản Tu Thanh cố ý để dành ngày nghỉ của mình cho dịp này. Đã sớm biết ngày 12 tháng 11 là một ngày đẹp, nhưng thời tiết tốt thì lại càng đẹp hơn. Sáng sớm mặt đất đã ẩm ướt, vốn tưởng rằng tối hôm qua có một trận mưa, ngày hôm nay thời tiết sẽ tốt, kết quả bầu trời bắt đầu có mây đen, giọt mưa rơi lất phất, khung cảnh trở nên âm u. Giản Tu Thanh vừa che đậy bánh ga tô, vừa chạy đến nhà của Tiếu Kình.
“Có mắc mưa không? Để tôi đi lấy bánh là được rồi.” Tiếp nhận cái bánh ga tô trên tay Giản Tu Thanh, kéo vai cậu vào nhà.
“Không có sao hết, mưa rất nhỏ.”
Trong phòng vang vọng tiếng đàn piano êm dịu, giọng nữ ngọt ngào thỉnh thoảng hát lên vài khúc, thật là du dương.
“Đồ ăn nhiều như vậy? chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, tại sao cậu không gọi tôi đến hỗ trợ.” Trên bàn có cá, có tôm, có cua, còn có khoai lang xắt miếng cùng nồi canh gà.
“Canh gà được người khác tặng, còn lại đều do tôi tự làm, chỉ là những món đơn giản thôi.” Đây là do cuối tuần trước Tiếu Kình mất không ít công sức để học tập. Hai người bày trí bánh ga tô, cắm vài ngọn nến, Tiếu Kình từ nhà bếp xách ra một cái xô, Giản Tu Thanh yên lặng nhìn một chai rượu vang được đặt giữa những khối băng đá trong xô, không khí tản mát cùng hoa lệ lan khắp phòng làm cho Giản Tu Thanh vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Khui chai rượu, Tiếu Kình kỹ lưỡng chuẩn bị cho hai người hai ly rượu thủy tinh, rồi ngồi xuống.
“Tiếu Kình, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Đôi mắt Giản Tu Thanh phản chiếu ánh sáng từ những ngọn nến, rạng rỡ lung linh.
“Không hát chúc mừng tôi sao? Lúc cậu hát thì tôi sẽ cầu nguyện.”
“Ha hả, được.”
Tiếu Kình từ trong tiếng hát dịu dàng của Giản Tu Thanh nhắm hai mắt lại, yên lặng cầu nguyện.
Thổi tắt ngọn nến, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Đây là rượu nho mà tôi rất thích, cậu nếm thử xem.” Tiếu Kình hướng Giản Tu Thanh nâng ly.
Ưu nhã đưa ly rượu đến bên môi nếm chất lỏng màu đỏ hồng, lộng lẫy mà huyền ảo, nhưng Giản Tu Thanh tận lực nhắc nhở bản thân không được phép quên đi ký ức đáng sợ đó.
Thế nhưng, ngày hôm nay là sinh nhật của Tiếu Kình. Khẽ chạm vào ly rượu, nhấp qua một chút, cố gắng làm cho bản thân thật tự nhiên.
Tay nghề của Tiếu Kình không tồi, đồ ăn giản dị rất hợp khẩu vị của Giản Tu Thanh.
Lại cùng Giản Tu Thanh cụng ly, nhẹ nhàng uống một ngụm:
“Tôi có thể gọi cậu là Tu Thanh không? Gọi ‘Tu Thanh’ thuận miệng hơn nhiều.”
“Ân, được chứ.”
“Tu Thanh, cậu biết vừa nãy tôi cầu nguyện cái gì không?”
Giản Tu Thanh lắc đầu.
“Tôi ước vĩnh viễn ở cùng với cậu.”
“. . . . .Được.” Cậu cũng nguyện ý làm bạn với Tiếu Kình suốt đời.
Tiếu Kình lắc đầu: “Cậu hoàn toàn không hiểu được.”
Giản Tu Thanh có chút nghi hoặc.
Tiếu Kình nắm lấy bàn tay của Giản Tu Thanh, cúi người hôn lên đôi môi của cậu, hút một cái nhẹ nhàng, hết sức ôn nhu.
Ký ức đáng sợ khiến thân thể một trận run rẩy, không cần suy nghĩ nguyên nhân, đại não lập tức phản ứng, hai tay cố hết sức đẩy Tiếu Kình ra. Ly rượu trên bàn bị đánh rơi xuống nền nhà, tiếng vỡ vang lên rõ ràng, nhuộm đỏ hồng một mảnh.
Thân thể cùng tinh thần đã phải chịu qua quá nhiều thương tổn nghiêm trọng, hiện tại ký ức đau đớn toàn bộ tái hiện lại, Giản Tu Thanh sợ hãi nhìn Tiếu Kình.
“Chúng ta, không phải chỉ là bạn bè sao?”
“Tu Thanh, anh thích em.” Tiếu Kình trấn tĩnh bày tỏ.
“Chúng ta không phải là bạn rất tốt sao!”
“Anh không muốn em là bạn của anh, anh chỉ muốn em làm vợ của anh mà thôi.” Ánh mắt Tiếu Kình phi thường ôn nhu.
Giản Tu Thanh cúi đầu, tựa như một con thỏ trắng nhỏ, lông mi liên tục run rẩy. Giọng hát của nữ nhân không biết từ khi nào không còn ôn nhu dịu dàng, mà biến thành giọng khóc nỉ non bi thương, giống như kéo linh hồn Giản Tu Thanh vào sâu trong vết thương của thân thể.
“Tu Thanh?” Tiếu Kình ôn nhu gọi cậu. Quả nhiên thời điểm để nói lời này vẫn còn quá sớm, cậu chắc hẳn đã bị dọa.
Không ai trả lời hắn, chỉ nghe thấy hạt mưa rơi xuống gõ ầm ầm vào cửa, trời bắt đầu mưa lớn.
Chờ khi Giản Tu Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, Tiếu Kình mới nhìn rõ đôi mắt của cậu. Cặp mắt đen láy kia chứa đầy phẫn nộ, cùng với ưu thương? Lòng ngực Tiếu Kình có chút bất ngờ.
“Vì sao các người đều như thế?. . . . . .Vì sao các người lại thích nam nhân!” Giản Tu Thanh không kìm lòng được rống lớn lên.
. . . . .
Các người? Các người?
. . . . . .
“Cái gì?” Tiếu Kình sau khi hiểu rõ ý tứ, trong lòng hắn rất phẫn nộ, có người nào đó đã đụng qua đứa nhỏ này của hắn!
Hắn tiến lên phía trước bắt lấy cánh tay của Giản Tu Thanh: “Ai? Còn có ai đã nói như vậy?”
Từ cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Giản Tu Thanh khiếp sợ, mở mắt thật to trừng hắn: “Buông! Cậu buông ra!” Giản Tu Thanh vùng vẫy, hai tay hai chân vận dụng hết sức lực giãy khỏi Tiếu Kình. Tiếu Kình bị hành vi điên cuồng của cậu làm giật mình, bàn tay cũng thả lỏng ra. Giản Tu Thanh thừa dịp này mở cửa xông ra ngoài. Một tia sét nhất thời xẹt ngang cửa sổ, ngay sau đó là tiếng sấm vang trời làm cho Tiếu Kình giật mình thanh tỉnh. Giản Tu Thanh không có đem theo dù, hắn nhanh chóng cầm lấy rồi đuổi theo, chạy rất nhanh tìm kiếm nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Giản Tu Thanh.
Ngày thứ hai bước vào nhà hàng, Giản Tu Thanh căn bản không hề để ý đến Tiếu Kình, mà Tiếu Kình cũng không dám mạo muội đến chào hỏi cậu, chỉ có thể yên lặng nhìn theo nhất cử nhất động của Giản Tu Thanh.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Giản Tu Thanh thi thoảng liếc nhìn Tiếu Kình với ánh mắt lạnh như băng, cứ đối mặt như vậy khiến cho hắn thấy khó chịu, mà Giản Tu Thanh cũng khó chịu. Hắn quyết định cứ tạm thời không đến nhà hàng nữa, để cho Giản Tu Thanh có không gian thoải mái, cũng để cho hai bên có khoảng thời gian bình tĩnh suy nghĩ.
Hai chủ nhật đã trôi qua, Tiếu Kình suy nghĩ rất nhiều về cảnh ngộ Giản Tu Thanh đã gặp qua, còn về chuyện cậu đã qua lại với tên nam nhân nào đó. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì chắc chắc Giản Tu Thanh đã bị thương tổn. Xem ra muốn ở cùng một chỗ với Giản Tu Thanh, hắn còn có một đường dài để vượt qua. Tự hứa với bản thân sẽ không gây ra cho Giản Tu Thanh bất kỳ thương tổn gì nữa.
Ngày đó hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay của Giản Tu Thanh, còn sử dụng khí lực rất lớn, chắc đã làm cho cậu sợ hãi. Trước hết hắn phải đi xin lỗi cậu thôi.
“Ông chủ, Giản Tu Thanh đâu?” Tiếu Kình ngồi trong nhà hàng gần nữa ngày cũng không thấy Giản Tu Thanh.
“Cậu ta đã xin nghỉ rồi.”
Xin nghỉ?
“Lúc nào?”
Tiếu Kình tức giận.
“Đã được 10 ngày rồi.”
. . . . . .
“Cậu ta đi đâu?”
“Không biết, cậu ta không có nói cho tôi biết.”
Giờ phút này, cho dù khí huyết của Tiếu Kình dâng lên như thủy triều, cuối cùng cũng tái nhợt vô lực.
Thấy Tiếu Kình phẫn nộ rời khỏi nhà hàng, ông chủ thở dài một hơi, Giản Tu Thanh xin nghỉ chắc chắn có liên quan tới thằng nhóc này, ai biết được hắn thật ra là người muốn Giản Tu Thanh lưu lại nhất a.
Hết chương 9
-----------------------------
*Tôn Dật Tiên (chữ Hán: 孫逸仙), còn gọi là Tôn Văn hay Tôn Trung Sơn (孫中山), (12 tháng 11 năm 1866 – 12 tháng 3 năm 1925) là nhà cách mạng dân chủ Trung Quốc, người lãnh đạo cuộc cách mạng Tân Hợi năm 1911 lật đổ triều đại Mãn Thanh và khai sinh nước Trung Hoa dân quốc. Ông được người Trung Hoa gọi yêu mến là "Quốc phụ Trung Hoa".
** Hoa La Canh (12/11/1910 – 12/11/2011 ) là nhà toán học người Trung Quốc, có tên tiếng Anh là Hua Luogeng.
Ông sinh gia ở tỉnh Giang Tô. Năm 1936, du học ở Anh. Năm 1938, về nước dạy ở Trường Đại học Liên hợp Tây Nam.
Năm 1946, đi Hoa Kì làm công tác nghiên cứu và giảng dạy đại học. Sau khi nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa được thành lập, ông trở về giảng dạy ở Trường Đại học Thanh Hoa, đã giữ các chức vụ: phó hiệu trưởng Trường Đại học Khoa học Kĩ thuật Trung Quốc, phó viện trưởng Viện Khoa học Trung Quốc, phó chủ tịch Hiệp hội Khoa học Kĩ thuật Trung Quốc. Ông còn là nhà hoạt động xã hội nổi tiếng và được bầu làm uỷ viên thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc khoá 6, phó chủ tịch Đồng minh Dân chủ Trung Quốc. Đã nghiên cứu sâu sắc và có cống hiến sáng tạo về nhiều mặt như: thuyết toán giải tích, nhóm điển hình, hình học ma trận… Bắt đầu từ những năm 60 thế kỉ 20, ông đã ứng dụng một cách sáng tạo phương pháp toán học vào các lĩnh vực kinh tế quốc dân đạt hiệu quả kinh tế tốt. Tác phẩm chủ yếu:”Lí thuyết cộng tính”, “Thuyết cộng thêm”, “Số luận đạo dẫn” ,”Dẫn luận toán học cao cấp”, “Nhóm điển hình”…
[***] Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình: Câu này diễn đạt tâm trạng đáng thương của người thiếu nữ đang độ tuổi tươi đẹp như hoa. Hoa - người thiếu nữ thì dạt dào tình ý, nhưng người quân tử lạnh lùng như dòng nước xiết vô tình đã phớt lờ cô. Đây là ám chỉ tình yêu đơn phương của người con gái.

3 comments:

  1. Unknown

    cô moon ui dấu , cô cũng là 1 cass cuả dbsk ah,tui là boovan cũg là 1 cass của db và là 1 yunjae shipper, moon ui làm 1 cái fic của yunjae đi moon. tui ủng hộ cô hít mjh. mà sẳn đây cô cho tôi bản word của nhà có đô đô nha , please. thanks.

  1. Unknown

    nick yahoo của tui : herojaejoong_261243@yahoo.com.vn
    nick gmail : boovan1991@gmail.com
    thanks mooon.

  1. A-Moon

    @van boo : moon gửi vào gmail của boovan rồi đó nha ^^ lên check mail thử xem ^^

    Cũng muốn làm 1 fic về YJ nhưg . . . ko tìm thấy fic nào như ý a~~ T^T Boovan gợi ý đi a~~

Post a Comment