THANH THANH
ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác
giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Văn án + Tiết tử
Phương Diệp tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt,
liền phát hiện bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Hiện tại hắn đang ở
trong một căn phòng u ám, nơi này nhỏ đến nổi chỉ có thể đặt đúng một cái giường
hắn đang nằm.
Tuy nói là giường, nhưng kỳ thật chỉ là một
cái mộc tháp, chứa vừa đủ thân hình một đứa con nít.
Nghĩ tới phương diện này, trong lòng cả
kinh! Thân thể nhanh chóng động đậy, đưa hai tay đến trước mặt. Này quả thật là
thân thể của một tiểu hài tử!
Đôi bàn tay nhỏ như vầy chỉ thuộc về đứa
nhỏ khoảng sáu bảy tuổi, ở trong căn phòng u ám này không nhìn rõ được màu da,
nhưng thân thể này thực gầy yếu, hẳn là vì thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
Hắn bị biến thành một tiểu hài tử, đối với
một người nam nhân sự nghiệp thành công vang dội, một lão niên hô phong hoán vũ
mà nói, đây chính là một chuyện khôi hài cỡ nào.
Hắn, Phương Diệp, là một cô nhi, từ lúc trẻ
đã bắt đầu dốc sức vì sự nghiệp, thật vất vả công thành danh toại, vừa lúc muốn
lui thân, ẩn cư ở nơi ngoại thành yên tĩnh, chăm sóc đám cháu và dưỡng lão,
nhưng ai ngờ vừa mở mắt ra, phá hiện chính mình đã biến thành tiểu hài tử!
Lại nói, mặc dù gia sản mà hắn kiếm được trong
mười mấy năm thanh xuân đã trở nên uổng phí, nhưng hắn không tiếc, hắn chỉ tiếc
cho cái đứa nhỏ trong thân thể này.
Này rốt cuộc đây là nơi nào? Phương Diệp
đang nghĩ ngợi, bỗng dưng một thân thể nho nhỏ chạy vào, thấy hắn tỉnh, vui vẻ
đối với bên ngoài hô to, “Nương, nương! Ca ca đã tỉnh!”
Nhìn thân hình tiểu hài tử, đoán chừng là
một tiểu nam hài mới hai ba tuổi.
Tiểu hài tử nói xong, vẫn đứng ở cạnh cửa
không dám tiến vào.
Phương Diệp nghe thấy người mà tiểu hài tử
kêu chính là mẹ, trong lòng suy nghĩ, ở Trung Quốc bây giờ còn nơi nào dùng ‘nương’
để gọi mẹ mình không? Mặc dù kiến thức của hắn cũng coi như rộng rãi phong phú,
nhưng vẫn không đoán ra được chính mình hiện tại đang ở nơi nào.
Nhìn đến tiểu hài tử đang đứng ở cạnh cửa,
đứa nhỏ này hẳn là đệ đệ của khối thân thể này. Phương Diệp đang nghĩ ngợi, chợt
nghe thấy thanh âm run rẩy, suy yếu của một tiểu hài tử khác truyền đến từ
trong thân thể, “Nó là đệ đệ của ta, Phương Lâm.”
Phương Diệp cả kinh, linh hồn tiểu hài tử
của khối thân thể này nguyên lai cũng chưa hoàn toàn biến mất!
“Nhóc tên gọi là gì?” Phương Diệp nghĩ, “Nhóc
đừng sợ hãi, ta cũng không muốn chiếm lấy thân thể của nhóc.”
Giọng nói của tiểu hài tử ngược lại càng
suy yếu, nức nở trả lời: “Ta là Phương Diệp, ta sắp chết rồi, chính là ta không
muốn rời xa mẫu thân, không muốn rời xa đệ đệ, không muốn rời xa phụ thân. Ô ô,
tuy rằng ta không phải do nương sinh ra, nhưng nương rất thương ta, ta lại đối
xử với nương không tốt, với đệ đệ cũng không hảo, lần này ta lại khiến cho
nương thương tâm. Lão Chu ở cách vách nói tiểu hài tử hư hỏng, sẽ bị yêu quái đến
bắt. Ta chính là một tiểu hài tử hư hỏng, ta rất sợ hãi, sợ hãi……”
Phương Diệp nghe tiểu hài tử nói, có chút
sốt ruột, hiện tại hắn cũng không biết phải làm như thế nào, cũng không biết
làm sao để giúp đỡ đứa nhỏ này. Thanh âm của tiểu hài tử càng ngày càng yếu, hắn
nóng lòng, bỗng nhiên một trận hoa mắt, Phương Diệp lại ngất đi.
Tiểu hài tử đứng ở cạnh cửa thấy ca ca
đang ngồi trên mộc tháp bỗng dưng té xỉu, sợ tới mức khóc thét lên, hô lớn, “Nương,
ca ca đã chết!”
Vừa lúc nãy còn không dám chạy qua, hiện tại
nhanh chóng chạy đến mộc tháp ôm lấy ca ca khóc lên, “Ca ca, ca ca, đừng chết
a!”
Phụ thân vừa mới nghe tin đứa con lớn tỉnh
lại, vừa lúc tiến vào căn phòng nhỏ thì chợt nghe tiếng khóc của tiểu nhi tử, sợ
đến mức chạy nhanh vào, con ngươi hồng hồng ôm lấy đứa con lớn quan sát kỹ, mới
phát hiện hô hấp vẫn còn bình thường, tâm nhẹ đi một nửa, rồi quay sang an ủi
tiểu nhi tử đang bị dọa đến xanh mặt, sau đó giúp Phương Diệp điều chỉnh tư thế
nằm trên tháp gỗ, còn chính mình thì vội vàng chạy ra cửa, tìm Lí thầy thuốc ở
trong thôn đến.
Phương Diệp ngủ một đêm, khi tỉnh lại, hắn
nhận ra mình vẫn còn trong thân thể của tiểu hài tử, đầu óc tiếp thu hơn một đoạn
trí nhớ của nhóc con. Nghĩ đến hắn trong một đêm, đã dung hợp được với linh hồn
của tiểu hài tử, chính là ý thức của hắn mạnh mẽ hơn, cho nên hắn trở thành chủ
nhân của khối thân thể này.
Từ hôm nay trở đi, hắn chính là tiểu hài tử
Phương Diệp, mà không phải Phương Diệp đang ở một nơi xa xôi khác.
Bởi vì có được trí nhớ của tiểu hài tử.
Hắn phát hiện hắn cư nhiên xuyên về thời cổ
đại, không phải Trung Quốc cổ đại, mà là một dị thế.
Nơi này so với Trung Quốc cổ đại khác biệt
rất lớn. Tuy rằng quần áo nơi này rất giống với thời xưa, mà hình dáng khuôn mặt
cũng khá giống với người Trung Quốc. Nhưng bất luận gì cũng là một triều đại xa
lạ.
Tiểu hài tử đối với triều đại vua nào cũng
không biết rõ, chỉ biết chính mình là người của nước Đại Nguyên, cho nên Phương
Diệp không thể tìm kiếm trong trí nhớ để biết cụ thể lúc này đang là thời đại
nào.
Trong trí nhớ của tiểu hài tử, mẫu thân và
đệ đệ của nhóc không giống như những người khác, bởi mẫu thân và đệ đệ nhìn giống
con lai, vì hai người có đôi mắt màu tím!
Tuy rằng ở Trung Quốc có rất nhiều người đến
từ phương Tây, đặc biệt là người Ba Lan đến sinh sống rất nhiều, lưu lại hẳn
không ít con cháu. Nhưng từ xưa đến giờ vẫn chưa có người ngoại quốc nào mang
đôi mắt màu tím!
Mẫu thân trong trí nhớ của tiểu hài tử
đúng là con lai, phụ thân của nàng là thương nhân đến từ biên giới phía Tây của
nước Đại Nguyên, trí nhớ của tiểu hài tử cũng không minh bạch lắm, chỉ biết mẫu
thân nhìn rất khác với những người khác.
Tiểu hài tử Phương Diệp năm nay bảy tuổi,
hắn là đứa con lớn của phụ thân hắn – Phương Thiên Hoa, Phương Diệp mới sinh ra
chưa được bao lâu, Phương Thiên Hoa liền mang theo hắn di cư đến Lý gia thôn, bắt
đầu một cuộc sống mới, cuộc sống tuy rằng nghèo khổ, nhưng cả nhà sống chung với
nhau cũng thật sự rất khoái hoạt.
Thời điểm tiểu hài tử lúc nhỏ không biết rằng
nương không phải mẫu thân sinh ra mình, nhưng lớn lên một chút, láng giềng ở
quê nhà lên chơi mới tiết lộ ra một ít, tuy tuổi còn nhỏ nhưng hắn biết chính
mình so với đệ đệ bất đồng, hỏi phụ thân, phụ thân mới nói cho hắn biết, mẫu
thân thời điểm sinh ra hắn đã chết, mẫu thân hiện tại chính là thê tử thứ hai của
phụ thân. Đệ đệ chính là con thân sinh của mẫu thân.
Tâm tình tiểu hài tử lúc nào cũng thực mẫn
cảm, cho nên trong lòng hắn bắt đầu đối với mẫu thân và đệ đệ phòng bị, tuổi
còn nhỏ đã phản nghịch không nghe lời.
Phương Diệp cho dù không nghe thấy những
điều tiểu hài tử nói trong lòng, nói không chừng cũng cho rằng sẽ như vậy. Chỉ
có hắn mới hiểu được, tiểu hài tử đối với mẫu thân và đệ đệ có bao nhiêu là yêu
thương.
Tiểu hài tử này trong lúc phụ thân có việc
phải rời nhà, không cẩn thận ngã xuống sông, sau khi được cứu lên, Phương Diệp
liền biến thành nhóc.
Tất cả trí nhớ đều dừng ở đây.
Thật có lỗi, nhóc con, ta về sau nhất định
sẽ hảo hảo chiếu cố người nhà của nhóc.
Phương Diệp nhẹ nhàng nói trong lòng, lại
mang theo vô cùng áy náy.
Dứt lời, trong lòng Phương Diệp xuất hiện
một luồng nhiệt, nguyên lai là đứa nhỏ đáp lại lời hắn.
-----------------------------
Post a Comment