THANH THANH
ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác
giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 2: Ăn cá
Sau khi đánh bắt cá, nhìn người nhà của
mình vui vẻ như vậy, trong lòng Phương Diệp tự nhiên cảm thấy thỏa mãn.
Về đến nhà, đem chậu đựng cá vào trù phòng,
Hà Thị mới nhớ ra, nàng tuy rằng biết cá có thể ăn, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng
chưa từng nấu qua. Trước khi nàng gả cho Phương Thiên Hoa, phụ thân của nàng là
một thương nhân giàu có, nàng chính là thiên kim đại tiểu thư, sau khi gả cho
Phương Thiên Hoa, mấy năm nay cũng chầm chậm trở thành bà chủ của một gia đình
nhỏ, nhưng trù nghệ vẫn như trước không tốt lên được, chỉ biết nấu một vài món
đơn giản. Cá phải giết làm sao, nấu như thế nào, Hà Thị quả thật không biết.
Khuôn mặt có chút đỏ nói với hai nhi tử rằng
nương không biết làm cá, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của đứa con lớn, và
thất vọng của đứa con nhỏ, Hà Thị liền hận không thể chui vào một cái lỗ nào
đó.
Hôm nay trong nhà vất vả mới có thịt để
ăn, nàng lại không biết làm, thật sự rất vô dụng. Hà Thị là một nữ nhân đa sầu
đa cảm, trượng phu ra ngoài làm công cho người ta, trong nhà chỉ còn một mình
nàng là người lớn, bây giờ lại không chiếu cố tốt mấy đứa nhỏ, trong lòng thật
sự cảm thấy khó chịu, nghĩ nghĩ, hốc mắt liền đỏ lên.
Phương Diệp nhìn thấy bộ dạng của mẫu thân
như sắp khóc, thật đúng là dở khóc dở cười, không biết làm cá thì cũng không phải
là chuyện lớn gì, như thế nào lại khóc. Mẫu thân thật đúng là một nữ nhân mít ướt.
Tiểu Phương Lâm từ trước đến nay là một đứa
nhỏ biết nghe lời, nhìn thấy bộ dạng khó xử của mẫu thân, trong lòng tuy rằng
thất vọng, như vẫn vỗ ngực nói: “Tiểu Lâm không ăn cá, nương đừng khóc.”
Phương Diệp nghe thấy vỗ nhẹ lên cái đầu
nhỏ của đệ đệ, “Đệ đã quên vẫn còn có ca ca sao. Nương không biết làm, ca ca sẽ
làm! Đợi ca ca nấu canh cá hảo hảo bổ dưỡng cho Tiểu Lâm.”
Phương Lâm vừa nghe, tinh thần mới nãy
đang thất vọng lập tức trở nên kinh hỉ, “Thật sự? Ca ca thật tốt, ca ca lợi hại
nhất!”
Hà Thị lo lắng nhìn Phương Diệp, tuy rằng
ngày thường hắn thỉnh thoảng cũng có giúp nàng nấu nướng, nhưng trong nhà đến
bây giờ vẫn chưa nấu qua cá, Phương Diệp như thế nào lại biết?
“Nương, yên tâm đi, Tiểu Diệp biết làm.
Nương hãy tranh thủ đi may vá, cứ để việc nấu cơm cho Tiểu Diệp.” Phương Diệp
cười nói.
Hà Thị bán tín bán nghi, nhưng nghe thấy lời
cam đoan chắc chắn của Phương Diệp, nàng cũng không biết nên làm gì, đành phải
đáp ứng, bất quá nàng cũng không muốn đứa con quá vất vả, nên thay hắn đi vo gạo
bắt cơm trước.
Phương Diệp đi vào trù phòng tìm con dao,
nhưng trong nhà chỉ có duy nhất một con dao phay, nhìn thấy liền đau đầu,
Phương Diệp không có quen dùng loại dao cổ đại này, nhất là dùng để làm cá,
chính là hiện tại đành phải chấp nhận.
Nhìn bốn con cá trong chậu, Phương Diệp
suy nghĩ, vẫn ăn cá trám cỏ trước, còn ba con còn lại lần sau sẽ ăn, hai con cá
trích lưu lại làm cháo cá cho đệ đệ của hắn bồi bổ thân thể. Trong viện có một
cái ao khô ráo, vừa lúc dùng để nuôi cá.
Nghĩ như vậy Phương Diệp liền bắt tay vào
làm, sắp xếp xong mọi thứ, mới nhanh nhẹn đem cá trám mổ bụng tẩy rửa sạch sẽ
trong sân.
Phương Lâm vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh hắn,
nhìn động tác của hắn, nhân cơ hội hỏi một câu lại một câu, bàn tay tò mò sờ
vài cái. Phương Diệp một bên trả lời những câu hỏi ngây ngô của nhóc, một bên
đem cá thu thập hảo, mới đứng dậy đi vào trù phòng.
Cái đuôi nhỏ Phương Lâm lúc nào cũng theo
sau đít hắn, Phương Diệp đành phải nhờ nhóc trông chừng lửa. Hà Thị đang ở
trong trù phòng nấu cơm. Cơm trưa chính là gạo lức trộn với hạt bắp. Chính là
loại hoa màu này trong nhà cũng không còn nhiều lắm, Hà Thị suy nghĩ trong
lòng, hẳn có thể chống đỡ đến khi phụ thân của mấy đứa nhỏ kết thúc công việc
trở về, đến lúc đó trong nhà có thêm chút tiền sẽ tốt hơn, nàng cũng thừa dịp
thời gian dư dả nhận thêm đồ về thêu thùa, kiếm chút tiền trang trải cho gia
đình.
Phương Diệp biết trong nhà khó khăn thiếu
thốn, bữa ăn trưa không hề có dinh dưỡng, nhưng tính ra thì đối với hắn bây giờ,
có mấy món như vậy đã là quá sức. Bất quá từ này về sau, hắn nhất định phải
nghĩ cách để cải thiện hoàn cảnh trong nhà.
Phong thổ của nước Đại Nguyên giống với
Trung Quốc cổ đại, điều này làm cho Phương Diệp không khỏi hoài nghi hắn đã
xuyên qua một không gian song song. Trừ bỏ lịch sử phát triển không giống, thì
ngoài ra hắn không cảm thấy được cái gì khác biệt nữa.
Tựa như ngôn ngữ ở nơi này, hắn nghe hiểu
được, bởi vì là Hán ngữ, tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn thấy chữ viết, bất quá chắc
cũng sẽ giống chữ Hán. Thực vật ở nơi này đối với hắn cũng rất quen thuộc, tuy
tên gọi không giống, còn lại thì hình dạng màu sắc hương vị rất giống nhau.
Phương Diệp cẩn thận cắt cá trảm cỏ ra
thành từng miếng, chừa lại đầu cá để hầm canh, nhìn dầu ăn trong nhà không còn
nhiều lắm, vừa đủ để chiên cá, sau đó hắn đi xung quanh nhận thức từng loại gia
vị. Tại trù phòng chỉ có một chén nhỏ đựng muối thô, nửa bình xì dầu, hắn nếm thử
vài giọt, cảm thấy hơi bị chua. Trên bếp còn có vài củ gừng, đây là thứ duy nhất
mà Phương Diệp cảm thấy được nhất.
Động thủ bào vỏ gừng, đang muốn cắt ra
thành từng sợi nhỏ, Hà Thị nhìn thấy vội vàng ngăn cản.
“Tiểu Diệp, đây là củ gừng dùng để khi dầm
mưa cảm lạnh mới dùng đến, không thể làm đồ ăn.”
“Nương, Tiểu Diệp cùng phụ thân đi qua thị
trấn, khi đó có trộm nhìn đại trù của tửu lâu nấu cá như vậy. Nương, trong nhà
có hành không?” Phương Diệp nói liều, tiểu hài tử kia quả thật có cùng phụ thân
đi đến thị trấn cách Lý gia thôn không xa. Bất quá cho dù nhóc kia có thật sự đến
thị trấn, chiếu theo điều kiện trong nhà cũng không vào được tửu lâu, chỉ có mẫu
thân không đi nhiều nơi mới có thể bị hắn đánh lừa như thế.
“Nương, ca ca rất lợi hại, nhất định sẽ nấu
rất ngon!” Hà Thị chưa kịp phản ứng, Phương Lâm liền giúp ca ca giải oan.
Hà Thị xoay người, giúp Phương Diệp lấy
hành.
Phương Diệp nhìn bộ dáng Phương Lâm so với
hắn còn chắc ăn hơn, cười cấp cho đệ đệ một lời cam đoan: “Yên tâm, ca ca nhất
định sẽ đem cá nấu thành những món ngon nhất, Tiểu Lâm chờ đến lát nữa phải ăn
nhiều một chút.”
“Tiểu Lâm nhất định nghe lời ca ca.”
Trong lòng Phương Diệp tràn đầy hớn hở, động
thủ làm cá, lấy cái ghế đẩu đến, thân hình hắn thấp bé phải đứng trên ghế mới
có thể linh hoạt nấu nướng được. Trước đem đầu cá cùng ít thịt bỏ vào nồi để hầm,
thêm một chút gừng sợi, hành thái. Sau khi đập nắp nồi lại, mới bắt đầu chiên
cá. Vẫn dùng nước để nấu chín thịt cá, đợi nước sôi nổi đây bọt rồi vớt cá ra,
chờ nước bay hơi hết mới cẩn thận đổ chén dầu vào, lại một lần nữa bỏ từng miếng
cá vào, rắc chút muối thô, nhanh nhẹn trở cá. Vì dầu còn rất ít, nên nếu không
nhanh tay, thịt cá sẽ dễ dàng bị khét, dính vào chảo.
Sau một hồi, mùi thơm bốc ra, Phương Diệp
rót xì dầu vào, mới đem cá để vào dĩa bưng ra bàn.
Phương pháp nấu nướng đơn giản như vậy kỳ
thật khiến hắn không thực vừa lòng. Thời gian về già, hắn rất thích nấu nướng,
bởi vì khi nấu, hắn có thể điều chỉnh được hương vị mặn ngọt chua cay theo ý
thích của chính mình, chậm rãi tu luyện tay nghề liền trở nên rất khá.
Bất quá cho dù đầu bếp có giỏi đến đâu
cũng khó có thể nấu cơm khi không có gạo, điều kiện hạn chế, hắn chỉ có thể tự ứng
biến. Chiên cá xong, liền nhìn thấy Tiểu Phương Lâm đang chạy quanh cái bàn,
hít lấy hít để, đứa nhỏ đáng thương, chưa lần nào được ngửi qua hương vị đồ ăn
thơm như thế này, lại thấy ngón trỏ của tiểu hài tử động đậy ăn vụng.
Phương Diệp sau đó xoay người canh chừng đầu
cá đang hầm trong nồi. Canh đầu cá rất dễ nấu, vừa đơn giản lại vừa có dinh dưỡng.
Phương Diệp mở nắp nồi, nhìn thấy đầu cá đã chuyển sang màu trắng ngà, mới bỏ
vào chút muối nêm nếm sao cho vừa ăn.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Phương
Lâm giống như con mèo nhỏ bu quanh hắn, dùng đôi mắt trông mong nhìn cái thìa
trong tay hắn, khuôn mặt ngẩng lên hỏi, “Có phải ăn ngon lắm không ca ca?”
Cái miệng nhỏ nhắn chép chép vài cái.
Phương Diệp cảm thấy rất buồn cười, từ
trên ghế bước xuống tìm cái bát nhỏ múc canh cho đệ đệ. Canh cá vừa mới nấu, rất
nóng, Phương Diệp không dám múc nhiều, sợ nhóc bị phỏng.
Hà Thị giúp đứa con lớn lấy hành xong rồi
rời khỏi bếp, lúc này ngửi thấy mùi thơm bay ra ngoài, lại trở vào, nhìn thấy
miếng cá phủ vài miếng hành hòa vào màu đen bóng của xì dầu, bên cạnh là tô
canh cá thơm ngon, nhịn không được thầm khen đứa con lớn lợi hại, trong lòng
không khỏi bội phục. Đứa con lớn từ khi tỉnh dậy đã không còn ngang ngược không
nghe lời như lúc trước nữa, mà lại trở nên ngoan ngoãn giỏi giang.
Phương Diệp tại trù phòng múc nước rửa sạch
rau sam dại, rồi đun nước để luộc rau, sau đó vớt ra dĩa. Phương gia ở Lý gia
thôn chỉ có một mẫu ruộng khô trồng lúa mạch. Một ít thức ăn đều trồng ở trong
sân, nhưng không nhiều lắm, cho nên Phương gia thường xuyên đi hái rau dại dự
trữ trong nhà.
Phương Diệp đối với loại rau dại này rất
thích, không chỉ sạch tự nhiên, mà dinh dưỡng cũng rất cao. Đơn giản trụng qua
một lần, không có nêm nếm thêm gia vị gì nữa, khi ăn hương vị nồng đậm, mang
theo mùi tự nhiên thơm ngát, phi thường ngon. Ở hiện đại, muốn ăn được loại rau
dại này chỉ sợ phải trả một số tiền rất lớn, không giống cổ đại, rau dại mọc khắp
nông thôn, tùy ý là có thể hái được.
Chờ khi Phương Diệp ra khỏi trù phòng, một
nhà mẫu tử ba người mới ngồi vây quanh một chỗ, ăn bữa cơm đầu tiên khi Phương
Diệp bước chân vào thế giới cổ đại.
Ba mẹ con ăn rất vui vẻ, nhất là Tiểu
Phương Lâm, ăn đến bụng nhỏ phình to ra.
Phương Diệp cũng là từ trong ký ức của tiểu
hài tử mới biết được Tiểu Phương Lâm chưa từng được ăn thịt, lo lắng thức ăn dầu
mỡ sẽ làm cho dạ dày của đệ đệ khó tiêu hóa, đút nhóc ăn thêm một ít rau xanh,
cơm nước xong thấy bụng nhỏ phình to của nhóc, lại bắt nhóc đi lại vận động để
dễ tiêu cơm.
Tiểu Phương Lâm nghe lời xoa xoa cái bụng,
lại đi vài vòng trong phòng.
Nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của đệ đệ,
trong lòng Phương Diệp lại cảm thấy chua xót.
Hắn nhớ tới khi mình còn nhỏ, cha mẹ đều mất,
hắn trở thành một cô nhi, trải qua ngày tháng thiếu ăn thiếu uống, lại nhìn đến
Tiểu Phương Lâm hiện tại, nhất thời không khỏi bùi ngùi.
Ăn xong cơm trưa, Hà Thị phải đi may vá
cho kịp thời gian giao cho người ta, nên Phương Diệp chủ động lãnh trách nhiệm
thu dọn chén bát.
Chờ sau khi làm xong mọi việc, Phương Diệp
vâng lời mà ngồi ngốc ở nhà. Bên ngoài mặt trời quá oi bức, thời tiết khô nóng,
hắn cũng lười xuất môn.
Hà Thị cảm thấy thật cao hứng khi hai đứa
con đều ngoan ngoãn nghe lời nàng.
Phương Lâm quấn quít lấy Phương Diệp,
không chịu ngủ trưa, bởi vì trời quá nóng, tiểu hài tử cũng không muốn ngủ.
Phương Diệp cầm cái quạt hương bồ còn sót lại trong nhà, ngồi trên giường đất,
quạt cho Phương Lâm, chỉ hy vọng làm cho cái đuôi nhỏ này nhanh buồn ngủ.
Ba mẹ con cùng ngồi chung với nhau trên
cái giường đất trong không khí yên lặng ấm áp. Phương Diệp bỗng nhiên nhớ tới
phụ thân, từ khi hắn tỉnh dậy đến giờ vẫn chưa gặp qua, tuy rằng biết phụ thân
đi làm công cho người ta, nhưng đối với việc vì sao phụ thân lại mang mẫu thân
đến Lý gia thôn sinh sống vẫn khiến hắn cảm thấy thực tò mò. Theo hắn biết, mấy
năm trước khi di cư đến Lý gia thôn, cuộc sống vẫn rất dư dả, bất quá không biết
vì sao, điều kiện trong nhà ngày càng trở nên khó khăn. Phụ thân trước kia đã
làm gì, hắn thật sự muốn biết, ký ức của tiểu hài tử đối với việc này đều trống
rỗng.
Phương Diệp hỏi mẫu thân, Hà Thị cũng
không nhớ rõ, chỉ nói cho Phương Diệp biết vài chuyện. Phụ thân Phương Diệp tên
là Phương Thiên Hoa, mấy năm trước chính là phu tử trong thôn, Phương Thiên Hoa
là tú tài, đối với việc dạy học các tiểu hài tử trong thôn cũng đủ sinh sống
qua ngày, hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Bất quá sau đó có một lão quan nhân từ chức
trở về Lý gia thôn, đảm nhiệm chức phu tử, Phương Thiên Hoa cũng vì đó mà mất
việc. Ngày qua ngày, Phương Thiên Hoa vì thê tử, dứt khoát vứt bỏ cái gọi là
tôn nghiêm của người đọc sách, đi khắp mọi nơi xin việc để kiếm tiền nuôi gia
đình.
Phương Diệp nghe xong cảm thấy rất khâm phục
phụ thân, phụ thân chính là một người nam nhân có trách nhiệm. Phương Diệp cũng
không muốn hỏi chuyện Phương gia trước khi đến Lý gia thôn, nếu mẫu thân không
muốn nói, hắn cũng không cần thiết hỏi. Chỉ biết rằng nơi hắn đang cư ngụ,
chính là một gia đình rất tốt là được rồi. Hắn đối với những ngày tháng sau này
cũng tràn ngập hy vọng.
“Nương, phụ thân đi làm công không có ở
nhà, con là con trai trưởng, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố mọi việc trong nhà.”
Phương Diệp nói.
“Nương biết Tiểu Diệp rất hiếu thuận.” Hà
Thị nghe xong vui vẻ ra mặt, đôi mắt màu tím tràn ngập ý cười không ngăn lại được.
“Nương, nương, còn Tiểu Lâm nữa, Tiểu Lâm
cũng rất hiếu thuận.” Tiểu Phương Lâm nằm trên giường đất không cam lòng bị bỏ
rơi.
“Là, tiểu hoa miêu cũng rất hiểu chuyện,
thực hiếu thuận.” Phương Diệp khẽ nhéo cái mũi nhỏ của đệ đệ, cười nói.
Phương Lâm nghe thấy mấy chữ ‘tiểu hoa
miêu’, tức giận chu miệng: “Tiểu Lâm mới không phải là tiểu hoa miêu.”
“Ha hả.” Nhìn thấy tiểu miêu đang tức giận,
Phương Diệp lại cười to.
Hà Thị nhìn thấy đứa con lớn ra vẻ đại
nhân, đứa con nhỏ thì nghịch ngợm, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Bất quá bầu không khí vui vẻ của ba mẹ con
rất nhanh bị một người sắp tới phá vỡ.
Hết chương 2
Post a Comment