THANH THANH
ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác
giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 3: Đậu thô
Người tới còn chưa đến cửa, giọng đã oang
oang: “Phu nhân Phương gia, có ở nhà không?”
Nói xong liền đẩy cánh cửa đang khép hờ
ra, trong tay còn kéo theo một cái túi to.
Hà Thị thấy, vội vàng từ giường đất bước
xuống, đón lấy, hỏi: “Thím Lâm, thím đến đây có chuyện gì sao?”
Người tới chính là mẹ chồng của Lâm Thị ở
cùng trong Lí gia thôn, láng giềng trước mặt đều gọi lão bà này là thím Lâm,
sau lưng lại gọi là lão bà keo kiệt. Thái độ làm người vừa bủn xỉn lại vừa so
đo, Hà Thị cũng không thích nói chuyện với lão bà này, năm đó nàng cùng phụ
thân hai đứa nhỏ đến sinh sống ở Lý gia thôn, vì màu mắt của nàng khác hẳn với
mọi người, chịu đựng không ít lời ra tiếng vào, trong đó lão bà này là người xỉa
xói hăng say nhất. Đáng tiếc thôn không lớn, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu
cũng gặp, lúc trước Phương Thiên Hoa có làm công cho Lâm gia, chính là tiền
công đến bây giờ cũng chưa được nhận.
Hiện giờ Hà Thị cũng không đoán được lão
bà này đến đây có chuyện gì, bất quá khẳng định không có khả năng tới để trả tiền.
Phương Diệp nhìn thấy thái độ của mẫu
thân, chỉ biết mẫu thân đối với thím Lâm này không có hảo cảm, ngay cả Tiểu
Phương Lâm đang nằm trên giường cũng đứng bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận
đến nhăn nhúm lại. Trong trí nhớ, tiểu hài tử đối với thím Lâm này không hề
thân cận, xem ra thái độ làm người của thím Lâm này cũng không tốt lắm.
“Phu nhân Phương gia, đây chính là một ít
đậu thô mà nhà của chúng ta vừa mới thu hoạch. Nhìn xem, ta vừa thu hoạch xong
liền đem đến tặng nhà các người, ước chừng khoảng nửa cân. Đến, ngươi cứ nhận lấy.”
Ả cười nói.
“Thím Lâm, đây là?” Hà Thị nghĩ chẳng lẽ
lão bà này muốn dùng bao đậu thô này để trả bù tiền công lúc trước của phu
quân, cái này sao có thể được.
Ả làm như không nhìn thấy sắc mặt của Hà
Thị, giọng nói vờ như rất quan tâm, “Đây cứ xem như tiền công lúc trước của tướng
công nhà ngươi. Hiện tại hoàn cảnh nhà ta cũng rất khó khăn, phu nhân Phương
gia cũng đừng làm cho ta cảm thấy khó xử.”
“Thím Lâm, việc này sao có thể. Lúc trước
không phải các ngươi đã nói nhất định sẽ trả tiền công, tướng công của ta mới
giúp các ngươi làm việc, như thế nào bây giờ lại đổi ý?” Hà Thị làm sao có thể
đồng ý, phu quân của nàng tân tân khổ khổ giúp Lý gia làm việc, tiền công đã
lâu vẫn chưa trả, bây giờ cư nhiên lại muốn dùng một túi đậu thô để trả. Đậu
thô rất khó ăn, đây là những nhà khác đã ăn qua nói, ở chợ, một túi đậu thô nhiều
nhất cũng không đến tám văn tiền, lão bà này không thể nào không biết điều này.
“Phu nhân Phương gia, không phải ta không
muốn nói cho ngươi biết, tướng công của ngươi là một tên tú tài văn nhược,
không đủ sức làm việc cho nhà ta, túi đậu thô này so với tiền công như thế là
quá đủ, ngươi còn muốn gì nữa?” Ả vừa nghe thấy Hà Thị không chịu, hai tay chống
nạnh lên cãi lý.
Hà Thị vẫn một mực không chấp nhận, “Thím
Lâm, hiện tại tướng công nhà chúng ta vẫn chưa trở về, tốt hơn hết nên chờ tướng
công về, tiền công tính sau.”
“Còn tiền công cái quỷ gì nữa!” Thanh âm
chát chúa của ả vang lên dữ dội, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mặt
Hà Thị, Hà Thị buộc lòng phải lui một bước, “Hôm nay ta có lòng đem tiền công lại
đây, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Cho dù tướng công của ngươi có trở về, nhà
của ta cũng chỉ có thể trả bằng cái này thôi.”
Tiểu Phương Lâm nhìn thấy Hà Thị bị ức hiếp,
từ trên giường nhảy xuống dưới đất chạy đến trước người Hà Thị, một tay chống nạnh,
tay kia cũng chỉ vào mặt ả, hét lên: “Bà dám khi dễ nương của ta, bà là một người
xấu xa.”
“Ai nha, thằng nhãi con, không có gia giáo
như vậy, đúng là một tên ngoại lai mọi rợ!” Ả tức giận đưa tay muốn nhéo cái lỗ
tai của Phương Lâm.
Phương Diệp nhìn thấy vội vàng chạy đến
bên cạnh Phương Lâm, hung hăng chụp lấy bàn tay của ả, “Thím Lâm, đệ đệ của ta
còn nhỏ, dạy dỗ như thế nào là chuyện của nhà ta, không tới phiên người ngoài
như bà đến chỉ giáo. Đối với tiểu hài tử động tay động chân, thím Lâm sẽ không
nhỏ nhen như vậy, đúng không?”
Tiểu Phương Lâm được ca ca của nhóc bênh vực,
ngực nhỏ ưỡng càng cao.
“Ai nha ai nha, tức chết ta. Phương gia các
người thật không có thiên lý, ngay cả tiểu hài tử cũng không biết kính trọng
trưởng bối như ta!”
“Thím Lâm, việc này……” Hà Thị vừa nghe ả
nói con mình như vậy, chắc chắn sẽ đi khua môi múa mép với láng giềng xung
quanh, Phương Diệp và Phương Lâm tuổi còn nhỏ lại bị nói như vậy, Hà Thị nào có
thể không vội.
Ai ngờ Phương Diệp điềm tĩnh thong dong
nói: “Phương gia nhà chúng ta có thiên lý hay không, trời biết đất biết. Nhưng
thật ra thím Lâm, bà là trưởng bối, tiền công không chịu trả, tiểu hài tử như
chúng ta còn nhìn ra được. Ngày nào đó đem nói với mọi người, xem về sau còn có
người nào muốn đến làm công cho nhà các người.”
“Ta phi! Tiền công chính là túi đậu này,
chấp nhận đi, tiền công một xu cũng không có!” Ả nói xong liền quay đít bỏ đi,
vừa đi vừa chửi, ngôn ngữ khó nghe, thanh âm chói tai, đi tới cửa còn quay đầu
lại chửi một tiếng.
Tiểu Phương Lâm cũng không buông tay đang
chống nạnh xuống mà chạy ra ngoài cửa phun một ngụm nước miếng. Phương Diệp
nhìn thấy động tác của đệ đệ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nhóc: “Tuổi còn nhỏ, đừng học
theo cái thói tam cô lục bà* như vậy, biết không? Về sau không được làm như vậy
nữa, nhớ chưa?”
*三姑六婆 (tam
cô lục bà): ba cô sáu
bà (chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo
cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.)
“Nga, đã nhớ, ca ca.” Phương Lâm bị ca ca nói như vậy
liền cúi đầu nhận lỗi. Phương Diệp lại nghĩ đến một vấn đề nữa, Tiểu Phương Lâm
ngày thường chỉ tiếp xúc với những loại người như vậy, phụ thân và mẫu thân lại
bận rộn, trước kia tiểu hài tử làm ca ca lại thường không để ý đến nhóc, bằng hữu
của nhóc cũng không có nhiều, cho nên mới có thể học thành như vậy. Về sau hắn
cần nên dẫn nhóc ra ngoài, kiếm mấy tiểu hài tử khác để chơi chung, hắn tự thân
giáo dục, cũng có thể uốn nắn lại.
Lại cảm thấy chính mình vừa rồi có chút nghiêm khắc, vội
vàng cúi người xuống, ôn tồn cấp Phương Lâm cam đoan: “Về sau ca ca nhất định
thường xuyên mang đệ ra ngoài chơi.”
Ngẩng đầu nhìn thấy mẫu thân đang đứng trước túi đậu
thô chùi nước mắt, vội vàng hỏi: “Nương, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Diệp, lão bà kia thật kinh người quá đáng. Đậu
này căn bản không thể ăn, so với lương thực bình thường đều rất khó nuốt. Như vậy
liền dùng thứ này trả tiền công cho chúng ta, lát nữa nương phải nói với phụ
thân các con như thế nào đây?” Hà Thị hai mắt đỏ hồng suy nghĩ.
Phương Diệp đi đến mở cái túi ra, bên trong rõ ràng là
đậu nành. Nguyên lai đậu thô ở nơi này chính là đậu nành, vậy vì sao Hà Thị lại
nói đậu thô không ăn được? Chẳng lẽ nơi này không có đậu hủ hay sữa đậu nành gì
đó. Không phải đã trồng được đậu nành đây sao?
“Nương, đậu thô này không phải có thể dùng để làm xì dầu
sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà nhà chúng ta không biết làm xì dầu.
Xì dầu này rất tiện lợi, cho nên đậu dùng để bán ở chợ không nhiều, vì đậu thô
không bán được nhiêu tiền, chủ yếu đều dành để bán cho tương du phường*. Nhưng
mà cái túi này căn bản không có nhiều đậu lắm, lão bà giảo hoạt kia đã trộn vào
đá vụn, căn bản không thể đem bán lại.”
*油坊 (tương du
phường): xưởng ép dầu, lò ép dầu
Phương Diệp nghe thấy lão bà kia bỏ thêm đá vào trong
túi, trong lòng cảm thấy tức giận, vậy mà khi đó bà ta có thể không biết xấu hổ
mà nói túi đậu nặng khoảng nửa cân.
“Nương, đừng lo lắng. Phụ thân trở về nếu biết cũng sẽ
không trách người. Này cứ để đậu thô lại, con cùng Tiểu Lâm sẽ lọc sạch đá vụn,
đến lúc đó con sẽ tìm cách xử lý đống đậu thô này. Nương cứ yên tâm.”
“Thật vậy sao? Tiểu Diệp, con muốn làm cái gì?”
“Hiện tại Tiểu Diệp đang suy nghĩ, cũng không biết phải
làm sao, hay là Tiểu Diệp đem một ít đậu làm thử trước, đậu thô không phải rất
cứng sao, Tiểu Diệp sẽ đem nó xay thành bột phấn.”
“Tiểu Diệp, trước kia nương cũng nghe qua có người đem
đậu xay thành phấn, nhưng mà cũng không thể ăn được.” Hà Thị nói.
“Nương, đừng lo lắng, cách Tiểu Diệp làm không giống với
bọn họ. Trong thôn có chỗ nào xay bột không?” Phương Diệp cầm thử một hạt đậu
lên xem, tỉ lệ cũng không tệ lắm, hạt tròn to chắc nịch.
“Có a, Tiểu Diệp chẳng lẽ đã quên, nó nằm ở phía tây.”
Ách, Phương Diệp ngẫm nghĩ lại, trong trí nhớ quả thật
có thấy, cười nói: “Tiểu Diệp nhất thời đã quên.”
Dứt lời, gọi Tiểu Lâm, huynh đệ hai người cùng nhau
tìm một cái máng, đem túi đậu đổ ra ngoài, sau đó ngồi lựa. Trong nhà không có rổ,
cho nên Phương Diệp chỉ có thể lựa từng hạt từng hạt một.
Hà Thị nhìn bộ dáng của đứa con lớn, trong lòng cũng
bình tĩnh lại, quay về giường đất tiếp tục may vá.
“Ca ca, Tiểu Lâm lựa xong đậu, buổi tối ca ca làm cá
cho Tiểu Lâm ăn nha.” Phương Lâm vừa nhặt đậu, vừa lấy lòng ca ca nói.
“Hảo hảo, ca ca để dành hết cá cho đệ ăn.”
“Ca ca hôm nay thật tốt, ngày mai dẫn đệ ra ngoài chơi
được không?”
“Ca ca rãnh nhất định sẽ mang Tiểu Lâm ra ngoài chơi.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai huynh đệ dùng hơn
phân nửa buổi chiều mới có thể nhặt sạch đậu, tuy vậy nhưng cũng không cảm thấy
mệt mỏi lắm.
Cơm tối vẫn là món cá. Phương Diệp vừa ăn vừa nghĩ đến
ngày mai lại tiếp tục lấy hai con cá trích đem đi hầm canh để bồi bổ cho gia đình,
vì trong nhà không có gạo nên không thể nấu cháo, đậu thô thì hắn sẽ làm đậu hủ,
nấu thêm sữa đậu nành, cũng không biết ở nơi này có thạch cao sống* không, nếu
tìm ra được hẳn là có thể dùng để kiếm tiền.
*生石膏 (thạch cao
sống): Thạch cao sống rửa
sạch, tán nhỏ chữa sốt cao, khát nước, miệng khô, đau đầu, mê sảng, cảm nắng,
chảy máu cam.
Dùng xong cơm chiều, sắc trời vẫn còn sớm, Phương Diệp
hỏi mẫu thân mấy ngày nữa phụ thân mới về nhà, rồi lại xin phép mẫu thân cho hắn
ngày mai lên núi, phải cam đoan mấy lần là đi với vài người lớn mới được mẫu
thân chấp thuận.
Phương Lâm nghe thấy, liền làm nũng với ca ca suốt cả
buổi tối, ngay cả khi ngủ cũng theo đuôi ca ca cùng ngủ chung trên mộc tháp, muốn
ngày mai ca ca cũng dẫn nhóc đi theo. Phương Diệp lo lắng, Phương Lâm thật sự
quá nhỏ, đường lên núi hắn vẫn chưa quen, làm sao có thể mạo muội mang theo đệ
đệ, đành phải hứa là sau khi trở về sẽ đem theo quà, còn hứa lần sau nhất định
dẫn nhóc theo, mới làm cho tiểu ác ma Phương Lâm chịu đi ngủ.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Phương Diệp liền rời giường.
Nấu sẵn canh cá cho mẫu thân và đệ đệ xong, chính mình cũng uống qua một chén,
sau đó mới chuẩn bị hành trang, nhanh chóng chạy đi để đuổi kịp mấy đại nhân
lên núi. Hà Thị lo lắng, cầm cái lưỡi liềm đưa cho hắn, nguyên bản nàng muốn lấy
cái rìu, đáng tiếc quá nặng, vượt qua sức lực của Phương Diệp, sau đó lại dặn
dò hắn phải nghe lời người lớn, làm cái gì cũng để ý một chút, trên núi có nhiều
rắn, tự mình phải cẩn thận.
Phương Diệp nhìn bộ dáng dặn dò liên miên không ngừng
của Hạ Thị, vội vàng gật đầu đáp ứng, thúc giục mẫu thân mau mau trở về nhà với
đệ đệ. Hà Thị nhìn đứa con lớn, tuy vẫn chưa yên tâm, nhưng nghe Phương Diệp
nói như vậy, đành phải quay về nhà.
Hôm nay người lên núi quả thật không ít, bất quá
Phương Diệp sau khi đến núi sẽ không đi cùng mọi ngươi nữa, tự thân một mình
khám phá, hắn đối với thân thể hiện tại không quá tin tưởng, cho nên cũng không
dám đi vào sâu trong núi.
Vài ngọn núi cách nhà không xa này thật đúng là một
nơi tốt. Phương Diệp đi qua rừng trúc ở chân núi, hắn đã nghĩ ngay đến búp măng
mọc vào mùa xuân, hiện tại tuy rằng là mùa hè, nhưng thật đúng lúc tìm được vài
búp măng vừa mới mọc, cảm thấy thực vui vẻ, Phương Diệp định bụng sẽ cắt mấy gốc
măng đem về nhà.
Lên giữa chừng núi, cây cối dần dần tươi tốt hẳn lên,
nhìn thấy trên mặt đất còn có thể nhận ra một ít dấu chân động vật, xem ra động
vật sống trên núi cũng không ít. Sản vật rất phong phú, Phương Diệp nhận ra vài
loại thực vật dùng để làm gia vị như hồi hương, hồ tiêu, ớt dại, chọn những
trái đã chín hồng hái cũng được không ít. Còn thêm vài loại rau dại, đồng thời
kinh hỉ phát hiện ra dưới một gốc cây khô mọc một hàng nấm không có độc, đúng
là loại nấm hương vẫn ăn hàng ngày, trong lòng vui mừng, Phương Diệp đem tất cả
cây nấm hái xuống, đang chuẩn bị rời đi thì cư nhiên phát hiện một ổ vịt hoang,
Phương Diệp tay không bắt được một con vịt phì nộn, con vịt kia cũng thực xui xẻo,
đang trong kỳ đẻ trứng, hắn còn may mắn nhặt được một ổ trứng, cư nhiên có tám
quả.
Phương Diệp lấy những thực vật vừa mới hái ra khỏi túi
vải, cẩn thận nhét vào trước ngực, sau đó gom cây cỏ xếp vào trong túi một lớp
thật dày, bỏ tám quả trứng vào, trứng này hẳn có mấy quả là trứng giống, rồi
tóm lấy con vịt đem về nhà, vừa lúc có thể nhờ nó ấp trứng.
Phương Diệp ngẫm nghĩ rồi vội vàng xuống núi chạy về
nhà, ngay cả măng cũng quên hái.
Hết chương 3
August 22, 2014 at 4:18 AM
Mình rất thích những câu chuyện ở nhà moon lúc nào cũng ấm áp bình thản
Mình nghĩ đây cũng là một câu chuyện hay nữa
Cảm ơn moon đã edit nha
Tuy mình ít command nhưng luôn theo dõi nhà bạn
Chúc bạn luôn vui vẻ hạnh phúc