Nhà có Đô Đô
Tác giả : A Sí
Editor : A-Moon
~~~♥♥♥♥♥~~~
Tác giả : A Sí
Editor : A-Moon
~~~♥♥♥♥♥~~~
Phiên ngoại 4 : trong phòng tắm
Trong
phòng tắm lớn đầy hơi nước nóng, thân thể thiếu niên cường tráng Cảnh Lỗi ôm lấy
Đô Đô ngồi vào bồn tắm, Đô Đô không thích tắm rửa, nhưng lại thích nghịch nước,
ngâm mình trong nước ấm, cầm con vịt đồ chơi ngoạn, trên làn do non non nước
trơn trượt chảy xuống.
“Anh
hai!”
“Sao
vậy?” Cảnh Lỗi hỏi nhóc.
“Ôm
vịt con vào tắm chung!” Đô Đô âm thanh hưng phấn. Bả vai mượt mà, hai điểm hồng
hồng trước ngực lộ ra bên ngoài.
“Không
được!”
Anh
hai không cho đem vào, Đô Đô cũng không lên tiếng, tự ngồi một mình uể oải nghịch
nước.
Cảnh
Lỗi xoay người Đô Đô lại nói, “Vịt con còn quá nhỏ, không biết bơi lội, bỏ vào
liền chết đuối”
Đô
Đô cái hiểu cái không gật đầu, Cảnh Lỗi tiếp tục lau người cho nhóc.
Hết PN4
Phiên ngoại 5
Mùa
đông, bên ngoài lạnh lẽo, bên trong lại luôn tràn đầy ấm áp, mùa đông có thể có
tuyết rơi, có thể mặc quần áo thật dày, có thể hà hơi vào cửa sổ, có thể đội
nón quàng khăn, đương nhiên cũng có thể mặc váy nếu không sợ lạnh.
Ở
khu chung cư cao cấp, bé gái bảy tuổi Ny Ny đi qua nhà thăm tiểu bằng hữu Đô
Đô, đặc biệt trau chuốt, mặc một cái váy màu đỏ như rượu, phía dưới là chiếc quần
bó màu đen, đôi giầy cổ cao, nhìn thật xinh đẹp, đội tóc giả xoăn như một cô
công chúa nhỏ, nhưng đáng tiếc quá gầy, không nhiều thịt, một trận gió có thể
thổi bay đi.
Ở
hàng rào trông thấy, bé trai trong phòng liền thấp thỏm không yên. “Ny Ny!” Một
thân mập mạp chạy ra cửa, tuy thân hình Đô Đô có cao lên một chút, bất quá so với
cánh cửa phòng khách thì vẫn còn xa vời vợi, cho nên băng ghế nhỏ chính là vật
thiết yếu cho cuộc sống của nhóc, Đô Đô vốn đã béo, mùa đông đến mặc áo ấm thực
hợp, càng giống y như quả cầu.
Khuôn
mặt nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn, ánh mắt to đen láy, cái miệng chúm chím hồng hồng,
làn da mềm mại trơn bóng, tay chân mũm mỉm, mặc áo lông nhỏ thật dày, giống như
chú gấu bắc cực.
Mẹ
Tô đang ở phòng bếp bận rộn nấu cơn, ba Cảnh đi ra ngoài xã giao một chút mới
trở về, căn phòng lớn bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con. Chương trình TV không có
gì hay, Đô Đô nhàm chán lăn qua lăn lại trên ghế sôpha, nhìn xuyên qua cửa sổ
thấy Ny Ny liền bật dậy chạy ra mở cửa.
Ny
Ny xinh đẹp mang đôi giày nhỏ đi đến, đôi giày dính tuyết giống như sáng long
lanh, Đô Đô nghĩ muốn sờ thử.
“Không
thể đụng vào, bé trai tại sao có thể tuỳ tiện đụng vào váy con gái?” Ny Ny tưởng
rằng Đô Đô sẽ sờ váy của nàng, liền nghiêm giọng giáo dục Đô Đô, Đô Đô liền lui
thân thể mập mạp về sau. Ny Ny trong cảm nhận của Đô Đô giống như tiểu nữ
vương, nhiều việc cần phải dựa vào chủ ý của Ny Ny mới dám làm.
Mẹ
Tô nghe động tĩnh liền đi ra, người phụ nữ xinh đẹp vẫn còn mang tạp dề, tuy
nhìn vẫn thực tao nhã, nhưng bởi vì nấu cơm nên tay chân có chút luống cuống.
“Là
Ny Ny a, hôm nay thật xinh đẹp a, vào nhà đi, cùng chơi với Đô Đô.” Mẹ Tô khen
ngợi Ny Ny, mỉm cười tiến lên phía trước đóng cửa lại.
“Đô
Đô, con chơi cùng với Ny Ny, mẹ phải nấu cơm, chết rồi, nồi canh của mẹ. . .” Vừa
mới học đường món ăn bổ dưỡng sức khoẻ vào mùa đông đang thực hành trong phòng
bếp, không nói nhiều lời, mẹ Tô chạy nhanh vào kiểm tra.
“Ny
Ny, chúng ta cùng nhau chơi đi.” Đô Đô một người không biết chơi cái gì, không
có ai chơi cùng nhóc. Anh hai cũng không có gọi điện thoại về nhà.
“Đô
Đô, anh hai cậu về nhà chưa?” Ny Ny nhìn tìm kiếm xung quanh, đôi mắt nhỏ nhìn
ngắm khắp phòng, thân thể gầy còm đứng thẳng tắp, chân khép lại, thanh âm nhỏ tức
giận hỏi Đô Đô mập mạp. Nàng nghe những người lớn nói, lễ mừng năm mới tất cả
phải quay về nhà. Anh hai Đô Đô nhất định sẽ không ngoại lệ.
“Anh
hai không về!” Đô Đô nói với Ny Ny, Ny Ny vừa nghe như thế, liền thở dài thất vọng,
không còn ra vẻ thục nữ nữa, đi qua ghê sô pha, đặt mông ngồi xuống.
“Ny
Ny, tớ lấy kẹo cho cậu ăn nha!” Đô Đô tròn vo đi tới ngăn tủ đựng kẹo, ôm hai hộp
lớn ra đãi Ny Ny.
Trên
ghế sô pha, Đô Đô cùng với Ny Ny, hai đứa nhóc ngồi đàng hoàng như hai người lớn.
“Đô
Đô, anh hai cậu chừng nào mới về?” Âm thanh nhỏ trầm thấp, Ny Ny không ăn kẹo,
mẹ Từ đe doạ nàng, ăn kẹo về sau sẽ bị rụng răng, nàng liền sợ tới mức không
bao giờ. . . dám ăn nữa. Thường là nữ hài tử, bất luận như thế nào đều rất
thích chưng diện.
Hiện
tại Ny Ny có sở thích thu thập giấy gói kẹo, nhất là những loại giấy kính rực rỡ
màu sắc. (giống như thói quen, nếu thói quen bị tước đi, thì một loại thói quen khác sẽ nảy sinh và phát dương quang đại)
Cho
nên, cục diện trong phòng khách rất nhanh liền biến thành, Đô Đô ăn, Ny Ny lột,
Đô Đô cái miện hồng nhuận nhỏ nhắn nhai nhai, cảm thấy được mình giúp đỡ được
Ny Ny, vì vậy ăn cũng có phần tự đắc.
“Anh
hai kết hôn với tớ, hai chúng ta kết hôn.” Đô Đô vừa ăn vừa báo cho Ny Ny biết,
đúng là một tiểu hài tử thiện lương a.
Ny
Ny mắt nhỏ nhìn lên nhìn xuống xem xét Đô Đô, tay nhỏ che miệng liền cười rộ
lên, giống như chọc quê Đô Đô.
Ny
Ny điển hình là một cô nương trưởng thành sớm, tuy vẫn còn mơ mộng được làm
công chúa, nhưng kiến thức so với Đô Đô có cao hơn một bậc.
“Nữ
nhân cùng nam nhân mới có thể kết hôn, hai nam nhân làm sao có thể kết hôn được!”
Ny Ny lấy ngón tay chỉ vào Đô Đô quát, liên tiếp làm cho Đô Đô xấu hổ.
Ny
Ny cười đến đỏ mặt, tuy rằng không biết có ý gì, nhưng chính là có thể cảm nhận
được sự tình có chút xấu hổ.
“Ny
Ny, làm mẹ, Đô Đô phải làm mẹ.” Đô Đô nhanh chóng giải thích với Ny Ny.
“Nam
nhân không thể sinh con! Đô Đô, cậu là nam, là nam!” Ny Ny kiêu ngạo mà nói, chỉ
ra chỗ sai trong chỉ số thông minh của Đô Đô.
Đô
Đô cũng trợn tròn mắt, giống như nhận phải một tin dữ, mắt to trở nên mê muội,
cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhúc nhích, ừ, không biết phải nói cái gì.
.
. . . . Năm phút đồng hồ sau hai đứa nhóc vẫn còn ngồi nói chuyện hăng say
trong phòng khách.
“Tớ
muốn mua một em bé!” Đô Đô với suy nghĩ tự mình sinh em bé đã bị dập tắt, trong
đầu liền nghĩ ra một ý niệm khác.
“Mua
Kỷ Kỷ, tớ muốn mua Kỷ Kỷ!” Trong khu chung cư đứa nhóc duy nhất nhỏ hơn cả Đô
Đô chính là em trai của Ny Ny, nhủ danh là Kỷ Kỷ.
Em
trai của Ny Ny, Đô Đô có nhìn qua một lần, người nhà Ny Ny có đôi khi ôm ra một
đứa bé cái tay cái chân nhỏ xíu, chắc chắn là chưa biết đi, cả ngày chỉ biết cười,
mỗi lần cười đều chảy nước miếng, vóc dáng nho nhỏ, tròn tròn, tuy rằng cũng có
chút béo, nhưng để so với Đô Đô còn kém xa.
“Tớ
muốn mua bé Kỷ Kỷ! Tớ sẽ cho bé ăn kẹo! Tớ đem giường tặng cho bé ngủ!” Đô Đô
nghĩ dù sao cũng cùng anh hai kết hôn, về sau sẽ ngủ cùng một chỗ, cho nên lưu
lại giường nhỏ cũng vô dụng.
“Tớ
đạp xe chở bé đi ra ngoài chơi!” Đô Đô tưởng tượng chính mình mua Kỷ Kỷ đem về
nhà, bỏ vào chỗ ngồi phía sau xe ba bánh, sau đó chạy chung quanh chơi, sẽ đem
vịt con cho bé, nhóc Đô Đô nhất thời cảm thấy tương lai sau này của nhóc thật sự
là quá hạnh phúc, so với ăn kẹo còn ngọt ngào hơn.
Em
trai của Ny Ny sắp tám tháng tuổi, đã biết đi chập chững, mỗi ngày chảy nước miếng
rất nhiều, Ny Ny đối với em trai có chút phiền, không cẩn thận đều làm đau bé, tuy
là cùng chung huyết thống. Hiện tại đột nhiên có người muốn mua Kỷ Kỷ, Ny Ny hưng
phấn, xoa xoa cằm, nghĩ muốn a~ thật muốn bán a~
“Ny
Ny tốt, Ny Ny là tốt nhất!” Đô Đô nhanh chóng nịnh nọt. “Tất cả đều cho Ny Ny hết!”
Đô Đô đem giấy gói kẹo vừa ăn đưa hết cho Ny Ny.
Hai
người thương lượng nửa ngày, rốt cuộc Ny Ny cũng miễn cưỡng đồng ý đem đứa em
trai đáng ghét ra bán cho nhà Đô Đô, điều kiện thứ nhất chính là muốn ống heo đựng
tiền của Đô Đô, sau đó còn bắt buộc Đô Đô nếu anh hai có trở về phải nói cho
nàng biết đầu tiên. Hơn nữa Ny Ny mưu tính sâu xa còn dặn dò Đô Đô, chuyện này
tuyệt đối không thể nói cho người lớn biết.
Cứ
như vậy, Ny Ny đem em trai bán cho Đô Đô giống như bán thịt heo. . . . .
Đồng
hồ chỉ bảy giờ, Ny Ny đã muốn về nhà ăn cơm. Đèn điện bật lên, nhà của nhóc Đô
Đô bắt đầu thời điểm ăn cơm chiều.
Nhân
loại phát minh nhà ở, là bởi vì chống đỡ cái lạnh của mùa đông, nóng bức của
mùa hè, cho nên nhóc Đô Đô vẫn đang chơi trong phòng khách rộng lớn.
“Con
có ăn hay không!”. . .
“Con
có ăn hay không!”. . .
“Con
rốt cuộc có ăn hay không?!”. . .
“Phanh!”
Âm thanh đặt chén xuống bàn một cách phẫn nộ.
“Ô
ô ô!” Tiếng khóc của một đứa bé đáng thương.
Trên
bàn cơm, ngón tay mẹ Tô thon dài ấm áp, cầm muỗng đưa đến miệng nhóc chậm rãi
đút vào.
“Mẹ,
còn chơi, còn chơi!” Hai bàn tay mũm mĩm bụm mặt, Đô Đô ngừng khóc ô ô, giọng
búp bê hưng phấn, ngồi trên ghế cao, giống như đang dự tiệc, đầu nhỏ ngước nhìn
mẹ, mắt to toả ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong, vẫn còn muốn cùng chơi với
mẹ một chút nữa, hai mẹ con giống như đang đóng một đoạn quảng cáo.
“Không
chơi, Đô Đô, mau há miệng để mẹ đút ăn cơm!” Mẹ Tô lớn giọng cảnh cáo Đô Đô, lại
quên chính mình rõ ràng là người đề nghị chơi trò quảng cáo này trước.
Mẹ
không chịu chơi tiếp, Đô Đô đành phải ăn cơm, mẹ Tô nấu canh, cánh tay Đô Đô cầm
lấy chén nhỏ, mở cái miệng nhỏ nhắn uống ngay nửa chén. Giống như mùi vị canh của
anh hai nấu, thật ngon. Có người vô luận làm cái gì, cũng có thể làm rất tốt,
ngẫm lại trời cao đúng là bất công a.
Sau
bữa cơm chiều, trong phòng khách.
Đối
với Đô Đô thì tiền có giá trị nhất chính là tiều xu, bởi vì có thể làm cho heo
đất nặng trịch.
Mẹ
Tô đang bỏ tiền vào bao lì xì, trong ví da có một chút tiền mặt nhiều loại, cũng
có vài đồng tiền xu, lúc lấy danh thiếp ra, làm cho tiền xu rớt ra khỏi ví, rơi
tán loạn trong phòng khách.
“Cho
Đô Đô, mẹ cho Đô Đô!” Đô Đô đang ngồi trên băng ghế nhỏ ăn dưa hấu phát hiện thấy,
bỏ miếng dưa xanh xuống lắc lắc thân hình mũm mĩm chạy vọt tới, cúi thắt lưng
tròn vo xuống nhặt, có một đồng xu rớt dưới khẽ hở giữa hai ghế sô pha, cánh
tay mập mạp không đưa qua lọt, cuối cùng mẹ Tô đành phải lấy cái giá áo, khều đồng
xu ra, đưa cho Đô Đô, Đô Đô cẩn thận đặt trong lòng bàn tay, sau đó chạy về
phòng nhỏ, nhét vào ống heo, đây chính là tiền để mua Kỷ Kỷ!
Buổi
tối, Đô Đô nằm trên giường nhỏ, quần áo tự mình cởi, không cho mẹ Tô đụng vào,
thân trên trần trụi, chỉ mặc tiểu quần lót, nằm thành một quả cầu tròn trắng,
chắp chăn nhỏ kỹ càng, mẹ Tô đóng cửa phòng Đô Đô, chỉ chừa lại ánh sáng của
đèn ngủ đầu giường. Mẹ Tô đi rồi, Đô Đô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đứng lên, cầm
lấy điện thoại nhỏ bàn phím có in hoạt hình, ôm vào trong ngực, càu nhàu bò lại
vào chăn.
Trong
chốc lát, điện thoại vang lên, còn chớp tắt chớp tắt, Đô Đô nhấm một nút, “Anh
hai. . . .” Đô Đô nghe được âm thanh quen thuộc, “Em có mua một em bé, là gia
đình của Ny Ny nuôi, nuôi lớn liền bán cho em. . . .”
Trong
một phòng khác, mẹ Tô đặt điện thoại xuống,
là do anh hai gọi tới, vẫn để cho bọn họ nói chuyện đi, mẹ Tô bỗng nhiên
nghĩ đến, lại ở ngăn kéo tìm thấy được mấy đồng tiền xu, chuẩn bị ngày mai đưa
cho nhóc Đô Đô.
.
. . . .
.
. . . .
Vào
một tháng trong năm
“A?
Đô Đô đâu rồi?”
“Mới
vừa còn ở trong sân. Tôi đi tìm xem!”
Vào
một ngày đẹp trời trong năm, sau mùa đông ánh nắng rực rỡ, không khí ấm áp, một
mảnh trời nắng.
Trong
một căn phòng nhỏ, trên sàn nhà là một đứa trẻ con, thân mình ngắn ngủn phì
phì, đầu trọc, cười tươi giống như Phật di nhạc. Nước miệng tí tích chảy trên
sàn nhà, trong phòng còn có thêm một nữ sinh gầy teo, đối diện đứa trẻ quở
trách, “Bẩn chết! Bẩn chết đi được! Không cần em không cần em nữa!”
Bên
ngoài, có một điểm đen di động, nhìn gần chút nữa, cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt
hưng phấn, ngây ngốc ôm ống heo đựng tiền, quả cầu thịt mập tròn vo, hướng Ny
Ny đi tới. . .
Hết PN5
Post a Comment