Nhà có Đô Đô
Tác giả : A Sí
Editor : A-Moon
4. Mua gà con
Đồng
hồ báo thức kêu tít tít, nhìn xem mấy giờ, anh hai đi lấy thuốc cho Đô Đô uống,
tuy rằng cảm cúm không phải bệnh nguy hiểm, chính là nên uống hết thuốc.
Cũng
may hiện tại thuốc dành cho trẻ em không còn đắng như trước, ngọt ngào giống
viên kẹo, ngoan ngoãn uống hết thuốc, Đô Đô đang ngồi trên ghế sa lông, chờ xem
TV. Giống như phần thưởng sau khi phải uống thuốc, anh hai đồng ý cho nhóc xem
TV mười phút.
Anh
hai đi vào nhà bếp chuẩn bị gọt hoa quả, trở lại phát hiện Đô Đô vẫn còn chăm
chú xem TV. Trên màn hình TV đang chiếu chương trình động vật, màn hình không
biết như thế nào liền chuyển qua hình ảnh một bầy gà con, lông vàng phồng phồng,
nho nhỏ ~ đáng yêu cực kỳ. Đô Đô chớp mắt
liền bị mê hoặc.
.
. .
“Anh
hai! Nuôi gà con nuôi gà con!” Đô Đô mặc áo lông kẻ ô vuông, theo lẻo đẽo phía
sau mông của anh hai.
“Không
được! Bé ngoan không thể muốn đồ vật này nọ.” Anh hai lặp lại lời của Đô Đô,
chân dài hướng nhà bếp đi tới, quả cầu tròn đi theo sát.
“Đô
Đô bị bệnh ~ bị cảm!” Đô Đô không ngừng nói, âm thanh nũng nịu đáng thương,
khoa trương nói lý do của chính mình.
Tại
nhà bếp, anh hai lấy hoa quả từ tủ lạnh ra, Đô Đô ngẩng đầu nhìn bên trong tủ lạnh
có một vật đáng chú ý, ánh mắt đen bóng ngập nước lập tức loé sáng.
.
. .
Cảnh
Lỗi ở trong phòng khách xem tin tức, nửa ngày không thấy Đô Đô, bức tranh cùng
hộp sáp màu nằm lung tung trên mặt thảm, thân hình tiểu béo trốn mất dạng.
Cảnh
Lỗi đi lên lầu tìm Đô Đô, hắn nhớ lần cuối nhìn thì thấy thân thể mũm mĩm từ
nhà bếp chạy thẳng lên lầu, trốn trong phòng nửa ngày không biết làm gì.
Mở
cửa ra, phát hiện Đô Đô đang nằm trên giường nhỏ không hề nhúc nhích, dép lê
quăng lung tung dưới sàn, đắp cái chăn nhỏ màu xanh kín mít, chỉ lộ ra cái đầu.
“Đô
Đô!” Nghe được tiếng của anh hai, Đô Đô quay đầu lại nhìn, thân hình vẫn là bất
động, chớp mắt to nhìn anh hai.
Cảnh
Lỗi tiến lên phía trước, sợ nhóc vẫn còn sốt, sờ sờ đầu, không có việc gì. Nhìn
xem tinh thần cũng không mệt mỏi, vậy vì cái gì lại nằm trên giường không nhúc
nhích. Nhìn đến biểu tình cổ quái của Đô Đô, không nói không cười, như thế nào
cũng không thích hợp?
Đầu
không nóng, bộ dáng cũng không giống như bị bệnh, y như bình thường.
Thấy
chăn nhỏ nhô lên, nhất là chỗ cái bụng tròn kia.
Đô
Đô hai tay vuốt vuốt bụng, hình dáng thực không bình thường, Cảnh Lỗi muốn kéo
chăn lên, Đô Đô giữ chặt nhất quyết không cho, anh hai lại càng muốn nhìn xem
chuyện gì.
Bàn
tay to dùng sức, chăn nhỏ bị xốc lên, áo lông ngắn tay phình phình, khuôn mặt
anh tuấn của anh hai giật giật, nhóc Đô Đô đem hai cái trứng gà đặt trong quần
áo, làm cho cái bụng nhiễm lạnh.
“Em
làm cái gì?” Cảnh Lỗi nhanh chóng lấy trứng gà ra, may mắn không có bị vỡ, bằng
không sẽ phải dọn dẹp, sau đó anh hai lấy khăn ấm gấp lại, nhét vào trong áo
lông, đặt trên bụng Đô Đô.
.
. .
Kế
hoạch ấp trứng nở gà con vĩ đại của Đô Đô bị anh hai vô tình dập tắt, bị bắt ôm
khăn ấm giữ nhiệt, Đô Đô cảm thấy mất mác, bộ dáng rũ đầu sầu não, thân hình mềm
mại tròn vo co lại, giống như chim cánh cụt con đang ngồi trên ghế sa lông
trong phòng khách, chờ anh hai nấu canh trong nhà bếp cho nhóc uống. Trên người
tiểu béo còn bao bọc một lớp chăn, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ ôm bụng.
Những
bạn nhỏ từng người rồi sẽ lớn lên, lúc nhỏ sẽ có vô số điều không hiểu, đối với
bọn nhóc mà nói, thế giới lớn như vậy, những việc đáng giá để học cũng chỉ có
nhỏ như vầy, nhưng chính hạnh phúc khi lớn thì lại trái ngược, cho nên bạn nhỏ
Đô Đô cũng không ngoại lệ, không còn biện pháp, nhóc rất thích gà con, gà con
lông vàng tơ nhỏ xinh, làm cho nhóc muốn có bằng mọi cách.
Cảnh
Lỗi bưng canh từ phòng bếp đi ra, đựng trong cái chén màu xanh biếc xinh đẹp,
vào phòng khách cho Đô Đô uống, lần trước bị tiêu chảy phải đi đến bệnh viện
nhi đồng, anh hai sợ bụng Đô Đô bị lạnh sẽ lại tiêu chảy.
“Đô
Đô, uống canh.” Cảnh Lỗi đem chén canh đến trước mặt Đô Đô, Đô Đô thực nghe lời,
động đậy thân thể mập mạp, ôm chén canh, giương cái miệng nhỏ nhắn ra, uể oải uống
chậm chạp, mắt to cũng không linh động, vừa càu nhàu vừa uống, so với uống thuốc
còn nghe lời hơn. Chờ Đô Đô uống xong, Cảnh Lỗi cầm chén đem trở lại nhà bếp.
Một
lát sau, cái bụng nhỏ của Đô Đô dần ấm áp lên. Đô Đô vẫn cực kỳ sầu não, nhưng
không giống với khi bị bệnh, mà không có tinh thần bởi vì không được thoả mãn ước
muốn.
Cảnh
Lỗi đem Đô Đô đang mềm nhũn đứng lên, “Lấy trứng gà làm gì?” Từ chuyện ấp trứng,
anh hai không nghĩ rằng Đô Đô sẽ biết.
“Ân,
Ny Ny không ăn trứng gà. . . Ny Ny nói trong trứng gà có gà con, ấp trong bụng
sẽ tự chui ra. . .” Đô Đô nói xong còn khoa tay múa chân trước mặt anh hai,
ngón tay ngắn ngủn chỉ vào bụng nhỏ của mình, trước đó vài ngày nghe Ny Ny giảng
bài, lập tức Đô Đô liền nhớ kỹ.
“Đứa
bé ngoan không thể nhìn đến cái gì liền muốn có cái đó, Đô Đô hiểu không?” Anh
hai kiên nhẫn dạy, đối với trẻ con phải dạy như thế nào, Cảnh Lỗi cũng không biết,
chính là bắt chước bộ dạng của mọi người.
Đô
Đô không nói gì, đại khái cũng biết là mình đã làm sai, đứng ở đó, không nhúc
nhích, đầu cúi thấp, ngón tay nắm lại.
Cảnh
Lỗi im lặng, không đành lòng mắng Đô Đô nữa, hai người duy trì tư thế ngây ngốc.
Bên
người truyền đến một nhiệt độ cơ thể ấm áp, Đô Đô chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nửa
ngồi xổm trên thảm kế bên anh hai, Đô Đô nâng đầu lên, mắt to nhìn chằm chằm
anh hai, sau đó đầu nhỏ hướng bờ vai rộng lớn của anh hai dựa vào, đem cằm đặt
lên vai trái của anh hai, ngực hơi phập phồng, cánh tay anh hai mạnh mẽ ôm lấy,
thân thể tiếp xúc, hương vị thơm mát truyền đến. . .
Cảnh
Lỗi vỗ vỗ lưng đầy thịt của Đô Đô, anh hai không phải là người có nhiều kinh
nghiệm tình cảm, cho nên anh hai không biết được đứa nhóc này về sau sẽ có ý tứ
gì với mình không, nhưng vẫn mềm lòng, Đô Đô ý tưởng khá đơn giản, chỉ là muốn
anh hai ôm một cái, nhóc sẽ hảo hơn một chút, trong lúc này việc lựa chọn giữa
làm bé ngoan cùng gà con, không thể chọn cả hai, Đô Đô rất muốn làm bé ngoan,
cho nên bạn nhỏ Đô Đô suy nghĩ rất kỹ càng, nâng hai tay ôm lấy cổ anh hai, cằm
đặt trên vai anh hai, tựa thân thể vào người anh hai, không động đậy, giống như
con gấu mèo nhỏ.
“Được
rồi, chúng ta đi mua gà con.” Anh hai ôm Đô Đô đứng dậy, trước khi đi du học,
nghĩ muốn đối với Đô Đô tốt một chút.
Nha!
Lỗ tai nhỏ động đậy.
Đô
Đô lập tức có tinh thần, mắt to chớp chớp, ngơ ngác nhìn anh hai, biểu tình
kinh hỉ nói không nên lời.
.
. .
Bánh bao Đô Đô thực nghe lời, anh hai lấy bộ quần áo gì đều nhanh đưa tay đưa
chân cho anh hai mặc, Cảnh Lỗi đem giầy bông xỏ vào chân Đô Đô, khoát áo lông
dày lên bộ quần áo ấm bên trong, đem nút áo cài chặt, quấn khăn quàng cổ, đội
nón len, người trong cuộc đều biết anh hai đang ôm Đô Đô chứ người không biết
còn tưởng rằng anh hai đang ôm một đống quần áo. Hiệu suất làm việc của anh hai
luôn luôn cao, trong chốc lát hai người liền xuất phát.
Cảnh
Lỗi mặc áo da màu đen, bên trong là cổ áo lông đen, tóc hơi dài, dáng người cường
tráng cao ngất, cả người giống như một hoàng đế xinh đẹp đầy khí chất, bất quá vị
hoàng đế phải thượng triều bàn bạc nghị sự, không rãnh rỗi giống như anh hai,
thong thả đi tới chợ.
.
. .
Đầu
mùa không còn tuyết rơi, thời tiết trong trẻo, thành phố tràn đầy băng tuyết đọng
lại nhưng vẫn mang hơi ấm, có một cái chợ lớn nằm trong lòng thành phố, một loạt
những hàng rau dưa, các loại thịt, thực phẩm xếp sát nhau.
Tới
quầy bán gia cầm, người bán phá lệ thấy được một thân hình cao lớn giống như diễn
viên điện ảnh, ôm một đống quần áo, nhìn kỹ, chính là ôm một đứa nhóc mặc rất
nhiều quần áo.
Nhìn
cửa hàng trước mặt bán đầy vịt xiêm gà mái, Cảnh Lỗi tiến lên hỏi.
Bác
gái bán hàng bắt đầu hoài nghi rằng đứa nhỏ này có đóng phim điện ảnh, “Ở đây
có bán gà con đã chết. . . Gà càng béo càng tốt, càng lớn càng tốt, cháu mua một
con đi hấp nấu canh, rất bổ dưỡng. . .”
Bàn
tay mập mạp cầm một miếng thịt gà trắng đưa cho hắn xem, Đô Đô sợ tới mức quay
đầu không nhìn, rút cổ vào vai anh hai, nhóc xem gà con trên TV không phải cái
dạng này. Vàng vàng, nhung nhung, nho nhỏ, kêu chíp chíp, so với cái này đáng
yêu hơn.
Anh
hai cũng khó xử, hắn nghĩ rằng muốn mua gà con thực dễ dàng, chính là khi vừa
ra khỏi cửa mới băn khoăn không biết nên đi đến đâu để mua, gà con đã chết rồi
cũng không thuộc về vật nuôi, đi vào cửa hàng bán thú nuôi cũng không có.
Thực
mờ mịt, nghĩ rằng ra chợ sẽ có bán gà con liền mang Đô Đô đến đây, không nghĩ đến
chỉ bán gà đã làm thịt rồi.
Anh
hai để Đô Đô đứng xuống đất, một bàn tay nắm lấy tay Đô Đô, bắt đầu di chuyển,
tiểu người lùn Đô Đô mắt to nhìn xung quanh chợ, tiếng người tiếng động cơ ồn
ào, sắp tới lễ đón năm mới, nhập hàng mua hàng, người đến người đi tấp nập, thực
sự rất náo nhiệt, rất có hơi thở của cuộc sống, bọn họ ở trong này có vẻ không
thích hợp.
Trại
gà đào tạo những giống gà tốt. . . Nằm gần ngoại ô, phía trước tuyết đọng một mảng
mù mịt.
Sau
khi gọi điện thoại cho tổng đài để hỏi, bởi vì muốn đáp ứng ước muốn của Đô Đô,
bằng không Cảnh Lỗi không bao giờ biết ngoại ô còn có trại gà. Bỏ điện thoại
vào túi, hướng trại gà chạy tới, cảm giác về phương hướng của anh hai luôn rất
tốt.
Phía
trước tuyết đóng dày, rất trơn trượt nên không thích hợp để tiếp tục chạy xe, Cảnh
Lỗi bước xuống, rồi cúi người ôm lấy Đô Đô, cũng có thể là vì tâm tính trẻ con
luôn thích đi ra ngoài, cũng có thể biết mình sắp sửa có gà con, nên Đô Đô bị
ôm cực kỳ im lặng, từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ có đôi mắt tò mò nhìn
xung quanh.
Mọi
vật trắng phau phau, bốn phía cây cối bị tuyết che lấp, bởi vì không có nhiều
người, cho nên không ai thèm dọn băng tuyết đọng, mỗi bước chân đều phát ra tiếng
kẽo kẹt kẽo kẹt. Không khí ở vùng ngoại ô rõ ràng thấp hơn trong thành phố đến
mấy độ, khiến cho lỗ tai Cảnh Lỗi ửng đỏ. Đô Đô ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực
anh hai, bỗng tay đôi bao tay nhỏ động đậy, đem khăn quàng cổ kéo xuống, cái miệng
nhỏ nhắn hướng khuôn mặt anh hai hà hơi, “Anh hai, không lạnh.” Còn muốn đem
khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của mình dính lên mặt anh hai.
“Đô
Đô, nhắm mắt lại, không nên nhìn ra bên ngoài.”
Ánh
nắng chiếu vào tuyết sẽ bị phản xạ lại làm chói mắt, hơn nữa mắt của trẻ con
còn yếu nên dễ bị đỏ. Cảnh Lỗi đem Đô Đô kéo thấp xuống một chút, làm cho Đô Đô
nằm trong ngực mình.
Đô
Đô thành thực im lặng rút sâu vào lòng ngực anh hai, cảm nhận sự ấm áp từ nhiệt
độ cơ thể, lỗ tai chỉ nghe tiếng chân anh hai đạp trên tuyết kẽo kẹt, đi bộ gần
mười phút, nhìn thấy phía trước một loạt nhà nuôi gà, rốt cuộc cũng tới nơi rồi.
Người
chủ trại gà, bởi vì lúc nãy có nhận được điện thoại đặt hàng, mặc áo khoát trắng
đi ra đón khách, mời bọn họ vào nhà, một luồng ấm áp từ máy sưởi phả vào mặt thật
thoải mái, ông chủ dẫn bọn họ đi đến một gian nuôi gà con.
Oa,
ánh mắt Đô Đô lấp lánh, Cảnh Lỗi đặt Đô Đô xuống dưới đất, cởi khăn quàng cổ
cùng nón len xuống cho nhóc, Đô Đô hưng phấn, cho tới bây giờ chưa có thấy qua
nhiều gà con như vậy! Trong một ngăn kéo lớn, bên trong đầy gà con vàng vàng
bông bông, nho nhỏ, kêu chíp chíp không ngừng.
“A”
Cái miệng nhỏ nhắn mở lớn thành hình chữ O, sau đó Đô Đô giống như phát hiện ra
một châu lục mới, ức chế không được cái miệng nhỏ nhắn ngốc ngốc cười rộ lên, một
ra một loại răng sữa trắng, tiểu lợi non hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên không
thể quyết định chọn lựa con gà con nào.
Đô
Đô cực kỳ thoải mái, cái đầu xoay xoay, lúc thì nhìn anh hai, sau đó sẽ xem xét
gà con, ngây ngô cười, thực sự vui vẻ, không kìm lòng được vỗ tay hai tay, cố gắng
nhón chân để xem gần hơn một chút. . . Thấy đứa nhỏ hưng phấn, anh hai một chút
cũng không cảm thấy thoải mái, ngay cả lông mi cũng không động, đứng một chỗ,
nhấc tay đem Đô Đô ôm lên, làm cho nhóc thuận lợi nhìn.
Chạm
vào một đám gà con kêu chíp chíp, lông tơ nhung mềm mại, không đếm được hết bao
nhiêu con, đi lại đi lại, vô cùng đáng yêu a~~~~
Nhiệt
độ bên trong ấm áp, áo lông màu xanh khoát lên một dáng người béo nhỏ, tay đeo
bao tay hưng phấn chỉ cái này chỉ cái kia, một người trẻ tuổi mặc áo khoát đen
cao ngất, hai tay ôm một quả cầu nhìn tới nhìn lui~~~
.
. .
Đã
đến giờ, Đô Đô xem cũng đủ thoả mãn.
“Đô
Đô, chúng ta cần phải đi về.”
Anh
hai hỏi mua gà con, thúc thúc nuôi gà hỏi bọn họ mua nhiều hay ít?
“Đều
mua! Đều mua!” Nhóc Đô Đô một bên hào hứng, muốn đem hết gà con mang về nhà,
cho dù Cảnh Lỗi có đáp ứng, mẹ Tô cùng ba Cảnh nhất định sẽ không đồng ý.
Anh
hai nói chỉ lấy ba con, thúc thúc nuôi gà nói cái gì cũng nhất quyết không nhận
tiền, còn cho bọn họ một cái hộp đựng gà con.
Trên
đường trở về, Đô Đô ôm cái hộp nhỏ, anh hai ôm lấy Đô Đô,
Dấu
chân in trên nền tuyết, trên không lại bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, Cảnh Lỗi đem
áo khoát cởi ra, bao lấy toàn bộ thân hình Đô Đô, như vậy bông tuyết sẽ không
vướng vào y phục hoá thành nước lạnh.
Đô
Đô nghiêm chỉnh chui vào áo khoát da, ôm hộp, nghe lời tựa vào vai anh hai.
.
. .
Về
nhà, bên trong ấm áp sáng ngời, ngoài cửa sổ bông tuyết bay bay, xem ra còn lâu
lắm mới ngừng.
Đô
Đô ngồi xổm trong một góc, mặc áo lông kẻ ô vuông tay ngắn, nhìn ba con gà con,
giống như nhìn như thế nào cũng không đủ. Mắt to chăm chú toả ra ánh sáng.
Cảnh
Lỗi lau khô tóc, tắm rửa xong thay đổi quần áo, áo len cao cổ màu trắng, mỹ nam
tử chính là mỹ nam tử, mặc cái gì cũng đẹp, anh hai rót một tách trà nóng để uống,
phòng tránh cảm cúm, tuy hiện tại bệnh cảm cúm cũng đã không còn lan truyền nữa.
“Đô
Đô đừng xem nữa” Đô Đô vờ như không nghe thấy, bạn nhỏ Đô Đô lựa chọn bây giờ
chính là giả điếc, chẳng nhúc nhích, động đậy.
Cảnh
Lỗi uống trà xong, tìm một cái rổ nhỏ, làm thành cái ổ giống như của vịt con,
đem gà con từ hộp giấy chuyển sang.
Đô
Đô cánh tay mũm mĩm cũng muốn ôm gà con sang, nhưng Cảnh Lỗi không cho Đô Đô động,
một bàn tay cầm gà con, một bàn tay ngăn Đô Đô.
(Đô
Đô xuống tay tuy không nặng không nhẹ, nhưng sẽ làm gà con bị thương. Nói về Đô
Đô chính là một bé mập vô địch, ôm động vật nhỏ sẽ làm chúng không bị thương
cũng sẽ ngủm củ tỏi.)
.
. .
Điện
thoại vang lên, Cảnh Lỗi ngồi trên ghế sa lông nghe, (là điện thoại của bạn)
“Uy, đang ở nhà. . . Tuần sau lên máy bay, tôi biết rồi, cậu không cần hối
thúc. . . Đô Đô! Em muốn đi đâu?”
Nghĩ
đến anh hai không nhìn tới, cánh tay béo của Đô Đô ôm cái rổ nhỏ nhìn dáo dác,
thân mình khom khom muốn đi lên lầu.
Bị
anh hai đột nhiên la lên một tiếng, thiếu chút nữa quăng luôn cái rổ, đầu nhỏ lắc
lắc, mắt to đen bóng nhìn anh hai trong chốc lát, không cam lòng đặt rổ trở lại
đúng vị trí.
Mắt
to ngập nước không cam tâm ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa nhìn vừa thừa dịp
anh hai không để ý lấy ngón tay ngắn ngủn chọt chọt gà con đùa giỡn.
Gà
con trong rổ chấn kinh hoảng sợ, kêu chíp chíp không ngừng, cái miệng nhỏ nhắn
của Đô Đô vui vẻ cười cạc cạc.
Anh
hai vừa để điện thoại xuống một chút lại tiếp tục vang lên.
“Uy~”
chính là bạn nhỏ hôm trước gọi tới kiếm Đô Đô giọng đầy tức giận.
“Tìm
Đô Đô sao, chờ một chút” Cảnh Lỗi kêu Đô Đô.
Đô
Đô tiếp nhận điện thoại từ tay anh hai, để lên lỗ tai nghe.
“Uy~~
Lê Lê. . . Không đi, tớ cho cậu biết, tớ, tớ có gà con, tớ có. . . Anh hai, em
có mấy con gà con?” Đô Đô nghiêng đầu hỏi anh hai, Cảnh Lỗi ngồi kế bên xem bản
đồ bất đắc dĩ thở dài một hơi, giơ ba ngón, ý bảo Đô Đô là ba con gà.
Chưa
biết đếm sao, nhìn trán cao thông minh như thế nào đối với số đếm lại thuộc loại
trình độ này, tương lai làm sao bây giờ.
“Tớ
có ba con gà. . . Cậu đến nhà tớ chơi, tớ không đi tìm cậu đâu. . . Tớ ở nhà
chơi với anh hai. . .”
Đô
Đô nói xong điện thoại, đem đặt xuống bàn, “Con gà con, con gà con. . .” Đô Đô
hát vui vẻ nhìn gà con.
Lê
Lê bàn tay nhỏ bé đặt điện thoại xuống một hồi lâu, bỗng nhiên oa oa khóc lớn.
. .
December 3, 2012 at 1:22 AM
Thôi, đời sau sẽ có Lê Lê vs Anh Hai tranh nhau điêu thuyền Đô Đô