Nhà có Đô Đô
Tác giả : A Sí
Editor : A-Moon
2. Kê Kê hành động và bị cảm cúm
.
. .
“Cô
giáo, chúng em có câu hỏi. . .” Đô Đô giơ cánh tay nhỏ bé mập mạp lên.
“Không
cần giơ tay, chúng ta không phải trong giờ học.” Lê Lê tính trẻ con nhắc nhở Đô
Đô.
Đô
Đô cảm thấy rất thích hợp, đem tay nhỏ buông xuống.
Đa số các
cô giáo trong nhà trẻ này, chỉ là cô nương hơn hai mươi tuổi, thấy bọn Đô
Đô đi tới, cười tủm tỉm nhìn ba đứa nói, “Có thắc mắc gì a?”
“Cô
ơi, chúng em có tiểu kê kê, Hoa Hoa không có?”
“Đúng
vậy, con trai có tiểu kê kê, con gái vì cái gì lại không có?” Lớn hơn một tuổi
lời nói thật bất đồng, biểu đạt đứng đắn hơn một chút.
“Bởi
vì các em là con trai, bọn họ là con gái a.” Cô giáo nhà trẻ, hai mươi tuổi,
đôi mắt xinh đẹp giấu sau đôi kính híp lại cười tủm tỉm trả lời, tuy thái độ
quan tâm nhưng thực gian trá, câu trả lời tuy hoàn toàn chính xác với thực tế,
thực chất vẫn không giải thích hết được câu hỏi.
.
. .
Trong
phòng học của nhà trẻ, ở giàn bông trồng hoa hồng, một đống bạn nam đang tổ chức
một hội nghị, vài cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ. Nội dung của hội nghị chính là
: Tại sao con gái không có tiểu kê kê!
Đây
chính là nhược điểm của người lớn a, ngượng ngùng không hề giải thích vấn đề
này cho những đứa con nít biết vì cái gì bọn họ có tiểu kê kê.
“Tớ
đã biết!” Một bạn nam tự tin nói, “Vốn bọn họ cũng có, nhưng lại bị trộm đi,
sau đó liền biến thành con gái.”
Úc, một đám nhóc đều thông suốt.
“Người
lớn như thế nào lại mặc kệ?”
“Người
lớn mặc kệ bởi vì bọn họ nói bé trai bé gái đều giống nhau!”
Đám
nhóc sợ hãi! Xong rồi, trông cậy vào ba mẹ với các cô giáo thực sự là không được
rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình, hành động bảo vệ tiểu kê kê bắt đầu triển
khai.
Trong
phòng học lớn, bàn được sắp xếp ngay ngắn, nhóm bạn nhỏ đang ngồi ai cũng mang
tâm sự.
Đô
Đô, Lê Lê, Tô Tô, ba người cùng ngồi chung một bàn ăn điểm tâm, là bánh bơ kem,
rất ngọt, Đô Đô thích nhất bánh ngọt, cái miệng nhỏ ngốn hai ba cái là sạch sẽ,
bánh của Tô Tô vẫn còn lại một chút, tay nhỏ bẻ từng chút từng chút ăn, bánh của
Lê Lê còn một nửa, Đô Đô ngây ngốc phồng miệng hồng hồng, nhìn hai bạn nhấm
nháp mỹ thực. Mắt to nhìn chằm chằm. Thèm ăn muốn chết. Đáng tiếc bọn họ đều cầm trong tay, không có cơ hội để ăn
trộm.
Lê
Lê mắt đen nhìn Đô Đô, sau đó tay nhỏ cầm phần bánh bơ kem còn lại, ném xuống
sàn nhà, đem chân giẫm lên mấy cái, làm cho bánh bơ kem dập nát, Đô Đô nhìn thấy
cực kỳ đau lòng, ngồi chồm hổm trên sàn nhà ngón tay nắm chặt chảy nước miếng.
“Cô
giáo!” Lê Lê lớn tiếng hô to.
Giáo
viên phục trách đem điểm tâm đi tới, “Chuyện gì?”
“Điểm
tâm của Đô Đô rớt trên mặt đất, bị em không cẩn thận đạp nát!”
“Úc,
hảo, Đô Đô không cần ăn đồ đã bị rớt xuống đất, không vệ sinh, cô sẽ giúp em lấy
một cái khác.” Nhìn Đô Đô ngồi chồm hổm trên mặt đất nuốt nước bọt, giống như
dân chạy nạn, cô giáo liền tin mà không hề nghi ngờ.
Cô
giáo đặt một cái bánh kem bơ lên dĩa của Đô Đô, a, như vậy là lần này Đô Đô được
ăn đến hai cái? Thường tới giờ phát điểm tâm, chỉ cần là bánh ngọt, những bạn
nhỏ khác không muốn ăn cứ chần chừng mãi, riêng Đô Đô đều ăn sạch hết. Không đợi
cô giáo nghĩ nhiều, ở bàn khác Ngưu Ngưu cũng ăn xong điểm tâm, liền chạy qua
bàn kế bên giành điểm tâm với bạn, cô giáo đi nhanh lại ngăn cản Ngưu Ngưu.
Được
cô giáo cho thêm một phần bánh ngọt, Đô Đô lập tức hưng phấn, mắt đen mở to,
tràn ngập hình ảnh bánh bơ kem phản chiếu, tay béo cầm lên, giương cái miệng nhỏ
nhắn cắn xuống.
Lê
Lê bên cạnh bước đến gần lỗ tai của Đô Đô, hai tay nhỏ bé đặt lên hai vai Đô
Đô, cắn lỗ tai, khẩu khí như ông cụ non quở trách, “Đô Đô không tiền đồ! Thấy
ăn liền không có tiền đồ!”
Đô
Đô đang cầm bánh ăn, thân mình mũm mĩm không vui lắc lắc, tránh sức nặng của Lê
Lê, có ai mà vui nổi khi bị người khác nói không có tiền đồ a, Đô Đô làm sao có
thể thấy ăn mà không tiền đồ, quá coi thường Đô Đô rồi, như thế nào thì Đô Đô
khi thấy kẹo bánh ngọt linh tinh mới không có tiền đồ chứ.
Cuối
cùng không muốn trả lời, Đô Đô vẫn giương cái miệng nhỏ nhắn khoái hoạt ăn
a~ ăn, không thèm so đo lời nói của Lê Lê, Tô Tô vẫn chăm chú ăn bánh, đối với
hành động của bọn họ cũng không nói cái gì.
Ăn
điểm tâm xong liền buồn ngủ, “Các bạn nam nhớ rõ, khi ngủ phải nhớ bảo vệ tiểu
kê kê để không bị trộm đi!” Bọn con trai bắt đầu cảnh báo nhau, làm thành một
nhóm ồn ào như kiến vỡ tổ.
Lời
đồn chính là căn bệnh độc a, lời đồn chính là ôn dịch a, mọi người ngàn vạn lần
không nên tin vào lời đồn.
Trong
phòng ngủ của nhà trẻ, giường nhỏ được xếp thành hai hàng ngay ngắn, trên mỗi
giường đều có một đứa nhóc nằm, Ngưu Ngưu sợ bị trộm tiểu kê kê khi
đang ngủ, lấy tay che tiểu kê kê lại, Lê Lê vốn không ngủ được, trợn tròn mắt
nhìn chằm chằm, kết quả không kiên trì nổi liền ngủ, kéo chăn từ giường của
Ngưu Ngưu đang đắp, chính mình đắp hai cái chăn như vậy, đem tiểu kê kê che cẩn
thận lại, cũng không sợ mất.
Tô
Tô cũng sợ hãi khi tỉnh dậy tiểu kê kê không còn, liền nằm úp sấp trên giường
ngủ, mông hướng lên trên, tiểu kê kê hướng xuống, an toàn được một chút, Đản Đản
muốn được làm con gái liền đem quần lót cởi ra, khi ngủ lộ ra tiểu kê kê để dễ
bị trộm, trong lúc nhất thời, mọi người tướng ngủ vô cùng kỳ quái, giáo viên đi
tới, nhìn bọn họ, hôm nay bị làm sao vậy, các bạn nhỏ ngủ không yên giấc.
Công
việc của giáo viên, chính là đem các bạn nhỏ chiếu cố thật tốt, đắp lại chăn,
nhẹ nhàng xoay người nằm thẳng, đem tay của Ngưu Ngưu đặt ra ngoài, đem chăn đắp kĩ càng cho Lê
Lê, đem quần lót của Đản Đản mặc đàng hoàng lại đắp chăn, giáo viên đi đến trước
mặt Đô Đô, ân, Đô Đô im lặng ngoan ngoãn ngủ trên giường nhỏ, thật ngoan, trên
người chăn cũng đắp kỹ, thật sự là đáng yêu.
Giáo
viên bước ra đóng kỹ cửa, bởi vì một lần, cửa không khoá kỹ, có một bạn nhỏ
chuồn êm ra ngoài, đem điểm tâm buổi chiều của các bạn nhỏ khác đều ăn sạch,
bạn nhỏ này chính là người đang im lặng ngủ Đô Đô. . .
Cô
giáo đi rồi? Đô Đô mở mắt to, nằm trên giường nhỏ, kỳ thật Đô Đô rất không yên
lòng, không có tiểu kê kê thì làm sao đi tiểu a~, thừa dịp mọi người ngủ trưa, chính
mình lấy ra cây cọ màu đã giấu kĩ lưỡng hồi nãy, chuẩn bị tô màu cho tiểu kê
kê, nếu có bị trộm đi cũng dễ tìm thấy. Ở phòng ngủ nhà trẻ, Đô Đô đứng trên
giường nhỏ, nửa người dưới trần trụi, một cơn gió thổi qua, Đô Đô đánh một cái
hắt xì, sau đó liền gia nhập đại quân bị cảm cúm.
. . . . .
Bên
ngoài bông tuyết bay bay, cây cối cùng mặt cỏ đều vướng một tầng băng lạnh, năm
mới sắp sửa đến.
Trong
nhà, mẹ Tô nhìn như một vị mỹ nhân tao nhã, tóc dài có một chút xoăn, ánh mắt
xinh đẹp tuy khi cười có vài nếp nhăn nhạt, nhưng cũng không làm hao tổn vẻ đẹp
của nàng, thời điểm cười lên, trong ấm mắt ấm áp, làm cho người ta nhìn thấy đều
có cảm giác rung động, khoát lên người bộ quần áo màu vàng mặc ở nhà, khiến cho
người khác thấy ấm áp, vốn chính là mỹ nữ nhưng không giống với mọi mỹ nữ khác
chính là khí chất, có dù tuổi hơi lớn cũng không làm giảm đi khí chất, giống
như thời gian ngày càng tạo nên một loại bình tĩnh tao nhã điềm đạm.
“Tiểu
Lỗi, con muốn ăn cái gì? Nhất định phải nói cho dì biết nga.” Đối với đứa con lớn
nhất vừa mới trở về nhà, mẹ Tô đương nhiên phải hảo hảo biểu hiện sự quan tâm một
chút.
Cảnh
Lỗi gật gật đầu, uống một chén trà nóng rồi bỏ xuống. Nhìn khung cảnh tuyết bay
ngoài cửa sổ, hắn vừa mới xuống xe, đem theo hành lý trở về nhà đã được một lúc.
“Đi
học trong trường, thèm ăn cái gì cũng không được ăn. Yên tâm, dì nhất định đem
con dưỡng đến mạnh khoẻ, cường tráng. Nhìn Đô Đô sẽ biết, bị dì nuôi ăn đến mập
mạp.”
Dì
xinh đẹp nói xong, hoàn toàn quên mất tài nấu nướng của mình chỉ xếp vào loại
bình thường, nhưng vẫn không thừa nhận Đô Đô là bởi vì chính mình sinh thật tốt
chứ không phải là ăn thức ăn mình nấu.
Post a Comment