NHÀ CÓ ĐÔ ĐÔ
Tác giả : A Sí
Editor : A-Moon
8.
Một ngày hạnh phúc (hạ)
Cảnh Lỗi vừa sắp xếp đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh,
vừa lúc nhìn thấy Đô Đô đứng ở hàng rào, nhóc mập cùng cô bạn đang thủ thỉ bàn
về vịt con. Thân hình nhỏ tròn vo làm bộ dạng hết sức chật vật, ôm vịt con ngã
trái ngã phải vào nhà, vịt con ai oán kêu cạc cạc. Cảnh Lỗi lập tức bước đến tiếp
nhận, không cần tốn nhiều sức đem vịt con thả lại chỗ cũ, sau đó đi tìm Đô Đô hỏi nhóc vừa nãy đang làm cái gì.
“Đem cho Ny Ny xem! Anh hai, Ny Ny nói tiểu áp áp [tên
của vịt con] đang trưởng thành!” Đô Đô vẻ mặt hưng phấn, cánh tay nhỏ bé
khoa múa loạn xạ.
“Ừ.” Anh hai đáp, nhớ tới vịt con của Đô Đô là do Ny
Ny tặng.
Vịt con lớn rất nhanh, thời gian gần đây nặng thêm một
kí, bởi vì Đô Đô mỗi ngày đều quan sát đương nhiên là không nhận ra được.
“Ny Ny đâu rồi?”
“Về rồi.”
“Em như thế nào không mời bạn vào nhà chơi?” Cảnh Lỗi
hỏi, nhìn hai đứa đứng ở hàng rào nói chuyện, chẳng khác gì như đi thăm tù.
“Anh Hai, Ny Ny muốn ăn cơm!” (ghi chú lời nói của
Ny Ny : con gái không thể tùy tiện như con trai, con gái là phải rụt rè …”)
Cảnh Lỗi ừ một tiếng, xem ra là Ny Ny phải về nhà ăn
cơm. Chính mình cũng nên chuẩn bị cơm chiều.
…
Sắp tới giờ ăn, nằm dài trên bàn cơm, chờ anh hai xới
cơm, dọn đồ ăn sắp xếp trên bàn xong, tìm cho Đô Đô một cái khăn thật lớn, rồi
hai người bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn hôm nay có món rau trộn, rau trộn chung với
hoa lan tây, Cảnh Lỗi lên mạng trong lúc vô tình biết được hoa lan tây có thể
phòng ngừa cảm cúm, hôm nay trong siêu thị đột nhiên thấy liền thuận tiện mua
đem về nhà, chính là phải chế biến như thế nào, Cảnh Lỗi hoàn toàn không biết.
(phòng ngừa cảm cúm? Gớm, anh là là phải phòng ngừa sự khó tính mới đúng.)
Gắp một đũa, anh hai đầu tiên cắn một ngụm, liền cau
mày phun ra, cảm thấy hương vị khi ăn sống không thể nào nuốt nổi, liền bỏ vào
trong nước luộc một lần, rồi cắt chân giò hun khói cùng một ít tiêu xanh bỏ
vào, nêm nếm gia vị cùng ăn với rau trộn, nhìn hơi giống với cơm Tây, hoa lan
tây xanh biếc giòn tan hoà với một ít tiêu xanh cùng với chân giò hun khói hồng
hồng, thoạt nhìn thật ngon, cũng không biết hương vị như thế nào.
Đồ ăn vặt của
Đô Đô đều bị anh hai tịch thu, cho nên đến lúc ăn cơm tự nhiên sẽ ăn được rất
nhiều.
“Ăn ngon không?” Nhìn Đô Đô đang ăn món rau trộn, Cảnh
Lỗi tò mò hỏi.
“Ân.” Đô Đô trí não có giới hạn, một chút không hề
phát hiện anh hai đầy quyền lực luôn tự tin bây giờ có chút lo lắng.
Đô Đô dùng muỗng nhỏ từng chút từng chút ăn, nhưng lựa
tiêu xanh bỏ ra một bên.
“Đô Đô, vì sao không ăn tiêu xanh?” Đô Đô trước kia
không hề có thói quen này, Cảnh Lỗi không cho phép Đô Đô ở trước mặt mình sinh
ra tật xấu.
“Tiêu xanh đắng, đắng …”
“Đắng mới tốt!” Anh hai một lời chặn đứng lời phản
bác của Đô Đô, chính là phải ăn sống mới tốt, nấu chín vi-ta-min đều mất hết.
Sau khi cơm nước xong là có thể ăn kem, Đô Đô nghĩ tới
việc này, liền không suy nghĩ bàn tay mập mạp nhanh chóng cầm muỗng múc tiêu
xanh, bỏ vào miệng.
…
Cơm chiều rốt cuộc cũng trôi qua, trong phòng bếp một
lớn một nhỏ, Đô Đô thì đang nhìn chăm chăm vào tủ lạnh to, anh hai thì đang ép dưa hấu, nước hồng hồng, ngọt ngọt. Còn một nửa, anh hai bỏ phần vỏ, cắt thành
từng khối, loại hết hạt đen, để trong chén nhỏ, cho Đô Đô ăn.
Theo lý luận của Cảnh Lỗi, bây giờ để cho Đô Đô ăn
kem- thứ không có dinh dưỡng đó thì chắc chắn những thứ dinh dưỡng này sẽ bị bỏ
qua, cho nên những thứ đó sẽ là món cuối cùng.
Vì vậy mà kem của Đô Đô bị anh hai xếp vào hàng chót.
. . . . .
Buổi tối, thời khắc quan trọng cuối cùng cũng đến.
Đô Đô giơ hai cánh tay béo tròn lên cao, tiếp nhận ly kem trong tay anh hai,
cái loại biểu tình kính trọng như gặp thần thánh khiến cho Cảnh Lỗi dở khóc dở
cười.
Trong phòng khách, anh hai ngồi trên ghế sa lon xem
tin tức trên TV, Đô Đô ngồi ở ghế nhỏ của mình chăm chú nhìn ly kem, cái đầu
cúi xuống, bàn tay cầm cái muỗng, há miệng nhỏ ra, hương vị trái bơ béo ngọt
xông lên não. Lạnh lạnh, ngọt ngào, quả thực ngọt đến nổi Đô Đô cảm nhận được hạnh
phúc của mình chính là giây phút này.
. . . . .
Buổi tối, trong phòng của anh hai.
Đô Đô nằm trên giường lớn, chơi mô hình siêu nhân,
trong miệng lầm bầm “keng keng” không biết nói cái gì, chỉ mặc một chiếc quần
đùi, cái bụng nhỏ tròn vo lộ hết ra ngoài.
Cảnh Lỗi viết tài liệu được một lúc, đóng máy tính,
cũng chuẩn bị đi ngủ.
Nằm trên giường, Cảnh Lỗi bắt đầu sầu lo, có phải là
tiêu hóa không tốt hay không, sao bụng này quá lớn. Cảnh Lỗi đặt tay trên bụng
nhỏ nhẹ nhàng vuốt.
“Không sờ, anh hai, trong bụng em có tiểu bảo bảo, sờ
sờ không tốt cho cục cưng!”
Tiểu bảo bảo? Sờ không tốt cho cục cưng? lại nhìn bộ
dáng nghiêm trọng của Đô Đô, này còn chưa ngủ mà sao nói sảng được?
“Không tốt cho cục cưng?” Cảnh Lỗi vươn bàn tay ra
nhân cơ hội đem mô hình siêu nhân cất đi.
“Ăn tiêu xanh, sinh cục cưng.”
“Tiêu xanh?!”
“ân … Ny Ny, mẹ của Ny Ny ăn tiêu xanh sinh cục
cưng.”
Cảnh Lỗi cảm thấy một trận rét lạnh, không cần hỏi,
xem ra lại là theo cô bé Ny Ny kia học những điều vớ vẩn.
“Anh hai cũng ăn tiêu xanh, sao anh hai không có
chuyện gì hết? Trước kia Đô Đô cũng ăn qua tiêu xanh như thế nào cũng không
sinh ra cục cưng?”
Cảnh Lỗi không chút lưu tình đập tan giấc mơ viễn
vông của Đô Đô.
Vấn đề này đối với Đô Đô mà nói rất phức tạp, dĩ
nhiên không trả lời được, nhưng sao lại có cảm giác, trong bụng quả thật có tiểu
bảo bảo nha.
Cảnh Lỗi cũng không thèm tranh cãi nữa, đắp cho Đô
Đô cái chăn nhỏ, chuẩn bị tắt đèn ngủ.
Đô Đô hôm nay ăn nhiều kem, bắt đầu lải nhải không
ngừng.
“Ân, phải gọi là mẹ Đô Đô, em sẽ trông nom bọn nhỏ,
nghe lời, cho kẹo! Không nghe lời, không cho ăn kẹo!” Cái miệng nhỏ nhắn nói
không ngừng, cánh tay bé mập mạp cũng khoa múa loạn xạ, ngay cả chân thịt cũng
hưng phấn đá tới đá lui.
Cảnh Lỗi nghĩ thầm, thôi đi, em trông nom một đứa-giống-em
thì cái nhà này sẽ tan hoang mất, nghe giọng nói giống như không chỉ sinh một cục
cưng, không thể nào tưởng tượng nổi cho Đô Đô trông nom một đám nhóc sẽ ra sao.
“Sẽ cho ba mẹ một đứa, cho Ny Ny một đứa …”
Đô Đô lại lảm nhảm nửa ngày, cũng không biết đang
suy nghĩ cái gì, hai tay muốn ôm lấy chân thật là chật vật nha, bởi vì chướng
ngại vật là cái bụng quá lớn, thật không nghĩ tới, đã thử hai lần, không thành
công, đành phải từ bỏ.
“Anh hai” Sau khi nói xong lại ừ hai tiếng, “anh hai
cho em ăn kẹo, em sẽ cho anh hai một đứa.”
Ngồi dậy nhìn Đô Đô, có mười phần lo lắng,
Người ta do có bầu, còn quả cầu này là do lười vận động
nên bụng lớn.
Rất giống với vị đại ca xã hội đen nha, bộ dáng chiếm
lợi thế trong đàm phán. Nhưng khác với người ta là ngồi đàm phán, còn Đô Đô thì
nằm đàm phán.
Vẻ mặt Cảnh Lỗi khó chịu, đứa nhỏ còn không có sinh,
vậy mà hứa cho người này cho người khác.
“Tổng cộng là bao nhiêu?” Cảnh Lỗi sờ sờ cái bụng nhỏ
của Đô Đô, bị anh hai hỏi, Đô Đô mở to đôi mắt, nằm ở trên giường, bối rối nhìn
anh hai.
“Ba mẹ một đứa, anh hai một đứa, Ny Ny một đứa, tổng
cộng là mấy đứa?” Cảnh Lỗi kiên nhẫn dạy đứa ngốc này cách cộng.
“Ân, ba mẹ một đứa, anh hai một đứa, ờ, Ny Ny một đứa,
vậy tổng cộng là mấy đứa đây?” Đô Đô ngơ ngác.
Cảnh Lỗi kiên nhẫn “Anh hai hỏi em! Vậy tổng cộng là
bao nhiêu?” Nói xong, nắm tay bàn tay mập mạp của Đô Đô, làm cho bàn tay nhỏ
xòe ra tập đếm.
“Ba mẹ một đứa!” Giơ một ngón tay út lên, “anh hai một
đứa!”, lại giơ ngón tay kế tiếp, “Ny Ny một đứa!” Thêm một ngón tay nữa, “tổng
cộng là bao nhiêu?”
Đô Đô mở mắt to nhìn anh hai, vẫn không nhúc nhích,
nhìn ngón tay nhỏ giơ thẳng lên của mình, cuối cùng là bao nhiêu đây?
“Một hai ba….” Anh hai cuối cùng cũng đếm dùm.
“Ba đứa!”
“Đúng rồi! Ngoan, Đô Đô thật thông minh, ngủ đi!” Cảnh
Lỗi hôn Đô Đô một cái, đắp chăn kỹ, thở dài, này như vậy thì tương lai phải làm
sao đây.
Ngày mai quyết định ăn cá, bổ não.
Tắt đèn, do tinh thần có chút phấn khởi nên Đô Đô cứ
lảm nhảm cái miệng, không chịu ngủ. Cảnh Lỗi đem thân thể nhỏ bé ôm vào lòng
không cho nhúc nhích, cơ thể hai người dính sát vào nhau, học theo chương trình
dỗ trẻ ngủ trong TV, bàn tay ôn nhu vỗ nhẹ ngực, bụng nhỏ rất tròn trịa, sợ vỗ
liền ói ra, phía sau lưng lần trước bị đánh in dấu năm ngón tay, vỗ nhè nhẹ.
Vỗ vỗ, Đô Đô rốt cuộc cũng thiu thiu ngủ, ngón tay mập
mạp đưa vào miệng mút mút, Cảnh Lỗi nhẹ nhàng lấy tay ra nắm chặt không cho tiếp
tục bỏ vào miệng, chính mình cũng ngủ.
… Vào nữa đêm, lại có chuyện xảy ra, bụng của Đô Đô
giống như quả dưa hấu hồng hồng, nửa đêm bị tiêu chảy, phải đưa đi bệnh viện
nhi đồng. Cảnh Lỗi một đêm không ngủ, bác sĩ kiểm tra nói không có gì nguy hiểm,
chỉ cần uống một chút thuốc và phải chú ý cách ăn uống là được. Cảnh Lỗi vẫn là
không yên lòng, sau nửa đêm, Đô Đô đáng thương đang ngủ, anh hai vẫn thức trắng.
Buổi sáng bởi vì lo lắng cả đêm khiến cho hai mắt Cảnh
Lỗi đỏ hoe, hướng Đô Đô tuyên bố không cho phép ăn kem nữa, thể xác và tinh thần
Đô Đô bị tổn thương nghiêm trọng, đau khổ ngã người xuống giường, hận không thể
chết được.
Ngày hôm sau, Cảnh Lỗi cùng Đô Đô một ngày chỉ uống
nước gạo cùng ăn cháo để dưỡng dạ dày.
Hết chương 8
September 22, 2012 at 8:07 AM
Mình đã đọc hết bộ và nói thật là rất rất hay ý, rất trong sáng và ngây thơ, đọc nhiều thể loại rồi nhưng cuối cùng vẫn kết luận là thích ấm áp văn nhất =)). Chỉ mong được nhìn thấy một bé giống Đô Đô ngoài đời, yêu không thể tả ý, chỉ tưởng tượng thôi đã muốn cắn cho một phát rồi. Bạn edit truyện hay lắm, mấy bộ trong nahfnhà bạn đều hay cả ý~~~ Mong những bộ tiếp theo của bạn~~~~
P/S: cho mình xin bản word "nhà có Đô Đô" sv nha, mail mình là micahluvyoosu@gmail.com, mình là Cass nè, bạn là Jaeharem phải k, mềnh là Chunsa XD~~