Nhà có Đô Đô
Tác giả : A Sí
Editor : A-Moon
9.
Có khách tới chơi (4)
“Anh hai ăn no”
Đô Đô ăn no, cái tô nhỏ bây giờ sạch trơn, bụng nhỏ
cũng trở nên phình to, Cảnh Lỗi cởi cái khăn lớn xuống, sau đó lấy khăn lau sạch
miệng cùng tay nhỏ bé, rồi để Đô Đô một mình trong phòng khách chơi.
Giờ cơm trôi qua, Đô Đô không muốn ngủ trưa,
nghĩ muốn ở lại trong phòng khách chơi, bởi vì TV vĩ đại đang bật a, Đô Đô
không được xem TV, chính mình co lại thành một quả cầu tròn nằm sấp trên cái đệm
của ghế sô pha bị rớt dưới đất, nhóc béo ú vén áo lên tới ngực sờ sờ cái bụng
nhỏ, sờ soạng một hồi, sau đó nhìn bức tranh treo trên tường.
Cảnh Lỗi dọn dẹp một chút xong rồi bước ra khỏi nhà
bếp, nhìn thấy Đô Đô đang nằm trên miếng đệm của ghế sô pha.
“Đô Đô…” Cảnh Lỗi đi qua,
“Anh hai, không xem TV, không ngủ được, Không xem
TV, không ngủ được.” Đô Đô ghé vào cái đệm trên ghế, đầu to lắc lắc, nhìn anh
hai bằng con mắt ươn ướt.
Cảnh Lỗi đại khái cũng hiểu được, Đô Đô là đang mít
ướt, không cho nhóc xem TV, thì đừng mơ có thể bắt nhóc đi ngủ.
Cảnh Lỗi lấy bàn tay to vuốt vuốt đầu Đô Đô, không
biết tại sao mà trong lòng có chút khổ sở, không đành lòng, được rồi, không chịu
ngủ cũng được, nhưng không được nằm úp sấp ở trong này, vừa mới ăn cơm xong, lỡ
đâu bị bọn họ vô ý giẫm lên thì phải làm sao bây giờ.
Anh hai suy nghĩ hơi quá đáng, cái sinh vật béo tròn
như vậy ai mà không thấy, tốt xấu gì thì Vệ Trác Lẫm chỉ cận có 2 độ, Kỷ Sinh
cũng là vận động viên thể thao, muốn giẫm cũng không cách nào trúng Đô Đô.
Cảnh Lỗi ôm Đô Đô đặt trên ghế sa lon, “Đô Đô có thể
xem TV, nhưng không thể nằm úp sấp mà xem, phải ngồi đây!” Cảnh Lỗi đem cái gối
ôm chặn trên đùi Đô Đô, làm cho Đô Đô ôm.
Như vậy là được xem TV? Đô Đô hết sức ngạc nhiên, có
điểm không tin được, biểu tình kinh hỉ, chặt chẽ ôm cái gối, ngồi nghiêm chỉnh,
nhóc sẽ nhớ kĩ, về sau mỗi ngày đều nằm trên miếng lót của ghế sô pha, chết
cũng không rời đi.
…
Buổi chiều tiết mục trên TV rất nhiều, màn hình lớn
đang chiếu hình ảnh một đám người khổng lồ tranh giành quả bóng.
Đô Đô đang ngồi ở trên ghế sa lon cùng Kỷ Sinh xem
TV. Kỷ Sinh là người giữ điều khiển từ xa. Đô Đô ngồi yên bên cạnh, trên người
thơm thơm mùi bơ vì hai tay béo đang cầm
bịch bánh bích quy, là điểm tâm buổi chiều anh hai đưa cho nhóc, đúng thời gian
được phát bánh lúc còn đi nhà trẻ.
“Đô Đô, anh hai nhóc có bạn gái không?” Kỷ Sinh
không giấu được tò mò, quay đầu, nhìn Đô Đô hỏi.
“Anh hai! Anh hai phải kết hôn!” Đô Đô mắt to đen
láy nhìn cậu, không biết nghĩ gì lại nói ra một câu như vậy.
Kia nghe vậy là đã có bạn gái, Kỷ Sinh bỗng nhiên an
tâm, ánh mắt chú ý tới bịch bánh quy trong tay Đô Đô, “Bánh này nhìn như vậy chắc
là ăn ngon lắm nha!”
“Anh lớn ăn! Anh lớn ăn!” Đô Đô béo ú đem bánh quy
đưa qua cho Kỷ Sinh. Kỷ Sinh vươn tay cầm một cái, ân, hương vị thật ngon,
không nghĩ rằng thức ăn của trẻ con lại ăn ngon đến như thế.
“Không cho ăn nữa.” Đô Đô nhìn màn hình TV lắc lắc
cái đầu to, đôi mắt – trông mong nhìn cái điều khiển từ xa trên tay Kỷ Sinh.
Thằng nhóc này thật là gian xảo nha, được rồi, Kỷ
Sinh đành phải giao cái điều khiển Tv ra.
Kỷ Sinh cầm bịch bánh quy ăn, Đô Đô ôm điều khiển từ
xa xem Tv, ngón tay mập mạp bấm qua từng kênh, nhìn thật nhanh nhẹn nha~
…
Phòng đọc sách. Đây cũng là phòng mà mẹ Tô dùng để
làm việc. Trong phòng chỉ có đặt một cái bàn lớn để viết, ngoài ra còn có giá vẽ.
Trừ những thứ đó ra, đều không còn thứ gì khác nữa.
“Cuối tuần này cậu không phải đi rồi sao, tại sao
còn muốn đến chỗ của tôi?” Cảnh Lỗi thân hình cao lớn đang khoanh hai tay dựa
vào cái bàn, chất vấn đối phương.
“Trước khi đi, cố ý tới thăm cậu một chút, sẵn nhìn
coi nhà mới của cậu thế nào, cậu cũng không cần cảm động như thế chứ.”
Vệ Trác Lẫm ung dung trả lời xong, quan sát xung
quanh, tay chân cũng không nhàn rỗi, sờ trái sờ phải xem. “Cái này là cái gì?”
Hỏi không chút để ý, tuỳ tay chỉ đại vào một bản vẽ.
Cảnh Lỗi không trả lời, xoay người tính rời đi.
“Uy, tôi thích nam nhân nhưng cho tới bây giờ vẫn
không giấu diếm được cậu, còn cậu thích nam nhân hay nữ nhân, nói cho tôi nghe
với?”
Cảnh Lỗi lẳng lặng đứng nhìn, lơ đãng trả lời, “Tôi
không phải đã nói trong điện thoại với cậu rồi sao?” Tựa hồ không nghĩ rằng sẽ
bàn luận về đề tài này.
“Không chân thật, có điều, nhận mình là đồng tính
luyến ái, thật sự khó khăn đến mức đó hay sao? … Cũng chính bản thân cậu không
muốn xác định rõ ràng?”
Vệ Trác Lẫm nhìn Cảnh Lỗi, giọng nói có chút bất đắc
dĩ.
“Không … tôi đã có quyết định.”
“Cậu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, không phải
sao?”
Cảnh Lỗi trầm mặc, vài tia nắng xuyên thấu kính thủy
tinh, chiếu vào thân hình cao lớn, khắc rõ nét ngũ quan sắc xảo cùng đường cong
thân thể cường tráng, khí chất trang nghiêm uy nghi tuy khuôn mặt vẫn còn ngây
ngô.
“Cậu a,” Người này tuy thông minh, nhưng về phương
diện tình cảm lại trải qua quá ít, không thể giải thích được những suy nghĩ
trong lòng, Vệ Trác Lẫm hít một hơi, “Vấn đề của cậu chính là thời điểm phát hiện
ra bản thân thích nam nhân, vừa lúc có nam nhân hướng cậu thổ lộ, cậu có thể cẩn
thận suy nghĩ một chút, còn nếu đối phương là một mỹ nữ, cậu sẽ thế nào?...”
Cảnh Lỗi không nói gì, đang suy nghĩ, Vệ Trác Lẫm bỗng
nhiên tiến lên, kề mặt sát lại, có thể ngửi được trên người hắn hương thơm nhẹ
của nước hoa Cổ Long.
“Cậu muốn gì!” Vừa nói xong môi đã bị bao phủ, Cảnh
Lỗi một cước đá văng hắn.
“Tôi cũng thích nam nhân, cậu phản ứng như thế là
sao!” Vệ Trác Lẫm đắc ý cười thầm, bỡn cợt
chất vấn, Cảnh Lỗi tuy rằng bị hắn đùa giỡn tức giận không nhẹ, nhưng bỗng
nhiên thông suốt vài thứ, có một số việc, hắn hiểu được, bản thân chính là vẫn
mơ hồ không có khái niệm, hiện tại giống như bị đánh tỉnh, trở nên thông suốt.
“Cậu nghe lời tôi, loại sự tình này sớm muộn gì cũng
phải xảy ra, đồng tính luyến ái hay bình thường như người khác phái yêu nhau cơ bản đều giống nhau, chỉ khác đối phương
không phải là nữ mà là nam, chỉ cần trong lòng hạnh phúc là được… Bây giờ
cậu vẫn chưa rõ, khi nào cậu gặp được người khiến cậu tưởng nhớ, muốn cùng người
đó ôm hôn thân mật, cậu liền hiểu được. Dù sao cậu vẫn còn trẻ…” Vệ Trác Lẫm
nghiêng mặt lộ đường cong thực tao nhã, cái trán cao xem ra cũng là một người
thông minh.
Ánh mặt trời buổi chiều nhè nhẹ, bên trong nửa sáng
nửa tối, phản chiếu cái bóng cao lớn, Cảnh lỗi kín đáo suy nghĩ, nhìn
thực lạnh lung. Vệ Trác Lẫm vỗ vỗ tay, tiếp tục nói, “Tình cảm mà, có rất nhiều
loại, mặc kệ là loại nào đi chăng nữa, đều có một điểm giống nhau, chính là sẽ
không bao giờ cảm thấy tịch mịch. Tựa như lúc mới quen, chúng tôi tuy rằng bất
đồng quan điểm, tính tình không giống nhau, nhưng khi tôi ở chung một chỗ với
em ấy, liền cảm thấy thật ấm áp, thế giới thật hoàn hảo, chờ lúc cậu thực sự
thích một người, sẽ biết, kỳ thật chẳng cần bất cứ lí do gì … Cho nên, cậu
không cần vì loại sự tình này mà hao tổn tâm trí…”
“Còn một vấn đề cuối cùng nữa là, nếu một ngày không
có ai khiến cậu có thể vì người đó vượt qua khó khăn? Nếu cậu muốn vậy,
không cần trả lời tôi …”
Không có, thật sự là không có, Cảnh Lỗi không có thời
gian để dành cho bất kì người nào khác, trừ bỏ việc coi tư liệu cùng bản vẽ, phần
lớn thời gian đều dành để chăm sóc Đô Đô, mỗi ngày phải lo lắng xem Đô Đô đang
làm cái gì, thời gian làm tư liệu, lo lắng xem nhóc đang chơi cái gì ở bên
ngoài, phải đem công việc xuống làm trong phòng khách, để quan sát được mọi
hành động của nhóc, sợ nhóc con gặp phải những tình huống nguy hiểm, đôi khi
nắm rõ tình hình, nhưng cũng không khỏi lo lắng, rõ ràng bản thân không hề
thích trẻ nhỏ, từ khi sinh ra Cảnh Lỗi chỉ nhận được tình thương của cha, hiện
tại hắn nghĩ không muốn con của mình cũng phải lo lắng, Đô Đô nhanh lớn lên đi,
nhóc con trưởng thành thì hắn cũng đỡ khỏi phải nóng ruột nóng gan nữa.
…
“Cám ơn!” Cảnh Lỗi chân thành nói.
“Không cần khách khí!” Vệ Trác Lẫm hào phóng nhận.
“Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Không cần, tôi sợ bị cậu độc chết a. Tôi còn muốn
giữ cái mạng này để cùng tình nhân đi mạo hiểm trong rừng rậm mà, và trước khi
đi thì chúng tôi phải vượt qua một đêm thật lãng mạn và tuyệt vời.”
“Hừ, cậu tưởng tượng thật đẹp! Hoặc là buổi tối đi
khách sạn, hoặc là lúc này ngay lập tức biến đi!”
“Qua sông đoạn cầu!” [đã qua sông quên mất cây cầu – tức là nhờ giúp đỡ liền quên ơn]
“Khách khí! Khách khí!”
Cuối cùng, Vệ Trác Lẫm nhỏ giọng thầm thì một câu,
“Người mến mộ cậu chính là học trưởng, thật sự là không có mắt a…”
…
Trong phòng khách, Đô Đô coi TV, mắt to chăm chú, TV
đang chiếu cảnh một đám nhóc con đang bò trên mặt đất, không biết người nào đề
ra cái loại quảng cáo dầu xả như thế này. Kỷ Sinh vừa ăn bánh bích quy vừa hỏi Đô Đô “Nhìn xem hiểu không?”
Đô Đô gật gật đầu to, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm
túc còn thực sự giảng cho đối phương nghe, sợ anh chân dài kia xem không hiểu,
“Các bạn nhỏ không ngoan, lăn lội trên mặt đất, làm cho quần áo bị dơ… Các bạn
nhỏ chạy tới nhảy vào trong máy giặt lớn,
… Sau đó bị bắt ra khỏi máy giặt, phơi nắng sạch sẽ… Các bạn nhỏ còn
không nghe lời, không mặc quần áo mà dám ra ngoài, không biết xấu hổ! Lấy cây
trúc đánh vào mông các bạn nhỏ, các bạn nhỏ rơi xuống, mẹ của các bạn nhỏ nở nụ
cười.” [hiểu không, nhớ tới quảng cáo nước
xả comfort đó]
Các bạn nhỏ nhảy vào trong máy giặt? Còn bị đem phơi
nắng? Bạn nhỏ bị cây trúc đánh vào mông? Nhìn vào màn hình TV, tưởng tượng tới
hình ảnh mà Đô Đô nói, Kỷ Sinh thiếu chút nữa là bị mắc nghẹn, này cũng giống lắm
nha, trí tưởng tượng thật là phong phú, đừng nói nhóc sẽ cho mình là mẹ nhỏ mà
đánh trẻ hư đi? Kỷ Sinh chạy nhanh đi uống nước, Đô Đô còn sợ anh chân dài
kia không hiểu, còn đi theo y y a a giải thích gần nửa ngày.
Hết chương 9 [4]
Post a Comment