Ngây thơ - Chương 6

Posted Tuesday, May 31, 2011 by A-Moon


Chương 6
Thời gian gần đây, những nữ sinh vào nhà hàng ăn uống không giảm trái lại càng lúc càng đông, vừa đến buổi trưa, nữ sinh chen chúc nhau để kiếm chỗ ngồi, làm cho tâm tình của ông chủ thực hưng phấn, cười tươi như hoa.
         Nguyên nhân là tại hắn, chính là Tiếu công tử mỗi ngày buổi trưa đều đến đây ăn, nữ sinh làm sao có thể buông tha cơ hội gặp được vị thần lạnh lùng này ?
Buổi trưa mỗi ngày đều đúng một giờ, một chỗ ngồi xác định, tựa như đặt trước. Mặc dù con mắt của hắn chưa từng liếc qua bất cứ nữ sinh nào, nhưng mọi người ai cũng đều ăn diện khiến mình trở nên xinh đẹp.
Tuy vất vả chen chúc nhau để ngồi, nhưng dường như tất cả hiểu ý hành động cùng nhau, nhất định phải chừa một bàn riêng cho Tiếu công tử. Lúc ăn nữ sinh thường nói chuyện ồn ào nhưng từ khi xuất hiện người đó tự nhiên lại trở nên im lặng, cật lực tạo hình tượng đặc biệt nhã nhặn thanh tú. Thực sự là một khung cảnh dị thường.
………………
“Giản Tu Thanh, gọi món.”
“Giản Tu Thanh, giúp tôi bới chén cơm.”
“Giản Tu Thanh, cho tôi một ly nước.”
“Giản Tu Thanh, tính tiền.”
Trừ những điều đó ra, thì không hề nói bất cứ một câu dư thừa nào khác. Tiếu công tử chính hắn cũng không tưởng tượng được mình thế nào lại vì một người mà trở nên như vậy, nếu về vấn đề tình cảm, cũng không thể nói chính xác được cái gì. Hắn không muốn làm Giản Tu Thanh bị khó xử, cứ như vậy mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu cũng tốt.
Thế nhưng, nữ sinh thấy thái độ Tiếu công tử đối đãi với Giản Tu Thanh rốt cuộc chịu không nổi, bắt đầu chuyển đổi kế hoạch, lấy lại dũng khí.
Ngày hôm nay lúc Tiếu Kình chưa tới, một bàn nữ sinh giao cho Giản Tu Thanh một nhiệm vụ trọng đại – giúp các nàng đưa thư tình.  
Tuy không có gì khó khăn nhưng lại làm cho Giản Tu Thanh sợ hãi, thế nào nữ sinh hiện tại lại lớn mật như vậy, chuyện bí mật như thế lại có thể công khai? Nhiều người đều cùng đưa thư tình cho một người? Các nàng nghĩ như thế nào lại làm như vậy a? Kỳ thực, các nàng chỉ là muốn Tiếu Kình trở thành bạn trai của mình, có hay không kết quả chẳng thèm quan tâm. Nếu có kết quả êm đẹp thì quá tốt. Thế nhưng, nếu như chẳng được gì thì Giản Tu Thanh có thể giải thích như thế nào đây? Mặc dù rất cố gắng khuyên can các nàng đừng nên làm như thế nhưng cuối cùng chẳng ích gì, Giản Tu Thanh đành phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Nếu như Tiếu Kình thực sự là một người tài năng ưu tú như các nàng nói, thì chuyện các nàng thích Tiếu Kình cũng rất bình thường nha.
--------------------------------------
Tiếu Kình nhìn Giản Tu Thanh ngày hôm nay biểu tình có chút kỳ quái, lúc gặp mặt luôn có điều gì đó muốn nói, nhưng rồi lại thôi. Tiếu Kình kiên trì chờ đợi nửa ngày, Giản Tu Thanh vẫn khó mở miệng nói được. Chính là chờ hắn ăn xong bữa rồi nói cũng không muộn. Rất nhanh bỏ đi làm việc, cúi đầu không thấy được ánh mắt các nàng đang nhìn cậu chằm chằm.
Rốt cuộc đợi được Tiếu Kình ăn xong, Giản Tu Thanh dọn dẹp bàn, mới từ tạp dề màu đen mặc trên người lấy ra vài lá thư màu sắc rực rỡ.
“Đây là cái gì?” Tiếu Kình nhìn Giản Tu Thanh đưa thư qua có chút không khỏi hờn giận, ….những cái màu hồng phấn, màu xanh gì đó hắn đương nhiên biết là cái gì.
Nhìn Tiếu Kình tựa hồ không thoải mái, Giản Tu Thanh thấp thỏm bất an, chính là không biết mình với hắn là loại quan hệ gì nha, cái này có gọi là vô lễ không?
Thật sự muốn thu hồi lại, Tiếu Kình lại bình thản lựa chọn, hắn tùy tiện rút một lá thư trong tay cậu, còn lại không thèm để ý.
Tiếu Kình trước mặt Giản Tu Thanh xé mở lá thư kia ra.
“Liễu Thanh? Là người nào?” Tiếu Kình đọc cái tên được viết trong lá thư đó.
“A?” Hình như là người mặc áo lông màu xanh, Giản Tu Thanh cũng không biết rõ ràng.
“Là một người như thế nào?” Tiếu Kình không đợi cậu trả lời tiếp tục hỏi.
Giản Tu Thanh không biết “Liễu Thanh” là ai, thì làm sao có thể biết được người đó tính tình như thế nào.
“Cậu cái gì cũng không biết lại giúp bọn họ đưa thư tình cho tôi? Cậu làm thế nào biết người nào thích hợp với tôi?”
Đối mặt với những lời chất vấn của Tiếu Kình, Giản Tu Thanh đã hiểu rằng những hành vi của mình đối với tiếu Kình mà nói thật sự rất thất lễ.
“Lần sau cậu mà đưa cho tôi thư tình như thế này nữa thì trước hết phải nói rõ ràng đó là một người như thế nào. Như vậy tôi mới quyết định có lấy thư tình của các nàng hay không.”
…………..
Hai bên có rất nhiều người vây xung quanh, Giản Tu Thanh bị ép ở chính giữa, không thể thở được.
Mặc dù các nàng yêu cầu Giản Tu Thanh đưa thư tình một lần nữa, thế nhưng chung quy đối với các nàng không cách nào giải thích rõ, cũng không có thời gian mà đi giải thích với từng người, càng không có khả năng nói cho Tiếu Kình biết….những nữ sinh này là dạng người như thế nào, nên cho dù bất luận các nàng nói thế nào Giản Tu Thanh cũng cự tuyệt.
Sự kiện chuyển thư tình qua được vài ngày, Tiếu công tử thân ảnh tiêu soái lại xuất hiện tại nhà hàng. Nữ sinh cũng khôi phục lại thái độ sinh hoạt bình thường, điều này khiến Giản Tu Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tiếu Kình bên kia có hay không sinh khí nha, Giản Tu Thanh có điểm tò mò.
………………
“Dưới ánh trăng thành phố, dưới ánh đèn đường, có một người đang chờ em.”
……………..
6 giờ chiều, trở đã ngã về đêm, Tiếu Kình ngồi trên chiếc xe BMW K1200R sang trọng, nhìn Giản Tu Thanh đang chuẩn bị đóng cửa nhà hàng. Giản Tu Thanh sắp tắt đèn để lên lầu nghĩ ngơi, chợt nhìn thấy đối diện có một chiếc xe mô tô ánh bạc hợp kim xa xỉ, vẻ ngoài đen bóng sang trọng phản chiếu ánh đèn khiến cho Giản Tu Thanh chú ý. Cậu lúc này mới nhận thấy được người ngồi trên xe đang nhìn mình chăm chú, nam nhân trong miệng ngậm một điếu thuốc, ánh lửa trong tối yếu ớt. Nam nhân đậu xe tại góc khuất của ngọn đèn nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng đường viền thân hình làm cho cậu khẳng định người nọ chính là Tiếu Kình.
Hắn như thế nào lại ở đây? Giản Tu Thanh khó hiểu.
Phun ra một làn khói, lượn lờ bay lên, điếu thuốc của Tiếu Kình mờ dần, biểu tình trên mặt mê man, ưu thương.
Hắn đây là làm sao vậy?
Tiếu Kình thấy cậu đang nhìn, liền lên tiếng : “Có thể đi theo tôi đến nơi này được không?”
Giọng nói của hắn tràn đầy sự mệt mỏi cùng một chút cầu xin, khiến cho Giản Tu Thanh không thể nào từ chối được.
Tiếu Kình đưa cho Giản Tu Thanh chiếc áo khoác, giúp cậu đội nón bảo hiểm, đỡ cậu ngồi lên chiếc xe mô tô thượng đẳng. BMW K1200R là kiểu xe được thiết kế vị trí người ngồi cầm lái thấp, chỗ ngồi phía sau hơi cao lên, rất giống với tư thế của người cưỡi ngựa. Thấy Giản Tu Thanh ngồi thẳng cứng lưng, Tiếu Kình kéo tay cậu vòng qua thắt lưng ôm lấy hắn: “Ngồi như vậy sẽ an toàn hơn.”
Giản Tu Thanh thực sự không muốn cùng Tiếu Kình tiếp xúc thân thể, nhưng vì đã ngồi lên đây rồi, xấu hổ không phải là biểu tình của nam nhân, nên chỉ có thể duy trì tư thế cứng ngắt.
BMW K1200S chính là dùng động cơ bốn xi-lanh, sử dụng trong thi đấu giống như chiếc Formuala BMW được đánh giá theo tiêu chuẩn cao, đủ thấy động cơ rất mạnh và đáng tin cậy. Dù là K1200R hay K1200S đều dùng động cơ bốn xi-lanh, bài lượng 1157CC, 175HP, hệ thống cũng chính hãng BMW nghiên cứu chế tạo, truyền lực mạnh, không thể so sánh với những chiếc cùng loại, bỏ đi S giống như một con mãnh thú.
Một khi khởi động, tốc độ liền có thể lên tới 100KM/H chỉ sau 3 giây, Giản Tu Thanh đã không còn thấy rõ cảnh vật trước mắt, thính giác không còn nghe âm thanh chung quanh, trong mắt Giản Tu Thanh chỉ có thể thấy những vệt sáng tối chạy nhanh qua.
Lúc ly khai khỏi khu vực thành thị liền tới một con đường nhỏ dẫn lên núi, tốc độ xe máy bất chợt tăng lên gấp đôi, Giản Tu Thanh lần đầu tiên tự thể nghiệm được cái gì là “nhanh như chớp”. Để không cho chính mình bị văng khỏi xe, Giản Tu Thanh chỉ có thể ôm chặt thắt lưng của Tiếu Kình.
Qua một hồi lâu, cậu rốt cuộc cũng có thể thích ứng với tốc độ này, thân thể dần dần bình tĩnh lại. Không gian xung quanh phảng phất hương thơm của lá cây, cỏ dại, lỗ tai chất đầy tiếng gió thổi cùng với tiếng xe máy thật lớn. Đi một đường thẳng, mặc kệ trên đường có gặp phải tình huống gì, xe đều chạy nhanh một cách ổn định, đi bằng một tốc độ nhanh nhất cùng kích thích thể nghiệm làm cho Giản Tu Thanh có cảm giác được sự say mê. Trách không được có người mê luyến việc đua xe.
Thời gian xe dừng lại cũng là lúc bọn họ đi tới đỉnh núi. Từ đây có thể nhìn thấy cả thành phố, Tiếu Kình kéo cậu ngồi xuống bãi cỏ.
Thành phố B thật là đẹp, bị bóng đêm bao phủ, che dấu một mảnh mê man, những con đom đóm bay theo một đoàn, châm lên ngọn đèn của tự nhiên, nhìn lên bầu trời có những ngôi sao lấp lánh, dường như thấy được cả vũ trụ, dãy ngân hà, như đang mặc một chiếc áo mỏng manh.
Ở đây có thể thấy được hai tòa nhà kéo dài, chúng tượng trưng cho những điều sáng sủa tốt đẹp, trong bóng đêm hướng thẳng lên bầu trời.
Ban đêm ở đây thật đẹp.
Quay đầu lại nhìn người nam nhân bên cạnh, những cảm giác thích thú về vẻ đẹp của Giản Tu Thanh dường như bị ngưng lại.
Ánh mắt nam nhân dường như chỉ chú tâm vào một điểm, tựa như một khán giả của bóng đêm, trong mắt tựa hồ một mảnh hư vô. Nam nhân chìm đắm trong bóng tối, mỏng manh như sương mù, cứ như vậy mà ….ưu thương? Giản Tu Thanh không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lẳng lặng ngồi cùng hắn.
“Mẹ của tôi vừa qua đời.”
Buổi tối ở đỉnh núi cực kỳ yên tĩnh, âm thanh phát ra từ một linh hồn bị tổn thương theo gió núi truyền tới bên tai Giản Tu Thanh một cách thật rõ ràng. Giản Tu Thanh lo lắng nhìn Tiếu Kình, khóe mắt nam nhân tựa hồ như có như không một giọt nước trong suốt.
Giờ khắc này, Giản Tu Thanh không biết vì sao lại cảm thấy yêu thương người nam nhân này.
Tuy rằng Tiếu Kình thân hình cao lớn, trên người lại tỏa ra khí chất của một người trưởng thành, không hề phù hợp với độ tuổi, chính là không biết nên dùng từ “nam hài” hay “nam nhân” để gọi Tiếu Kình là thích hợp đây, nhưng dù sao thì Tiếu Kình vẫn là sinh viên năm hai, cách gọi cũng không sai biệt lắm. Ngẫm lại nếu hiện tại chính mình bị mất đi mẹ, thì có bao nhiêu khổ sở, đau đớn. Giản Tu Thanh biết Tiếu Kình là một công tử có nhiều tiền cùng quyền thế, nhưng có một ông lão từng nói qua, mất đi mẹ giống như hoa mất đi bình cắm, tuy rằng vẫn còn sắc hương, nhưng lại không còn chỗ để nương tựa. Bất luận người nào mất mẹ đều cảm thấy bi thương. Giản Tu Thanh biết rằng thời khắc này dù có nói gì cũng không thể nào xoa dịu được nỗi đau ấy nên cậu chỉ có thể để tay lên lưng hắn, nhẹ nhàng mà vuốt ve. 
Không biết qua bao lâu, những ngọn đèn dưới thành phố từ từ tắt đi.
“Đi thôi, tôi chở cậu về, đã rất khuya rồi.” Tiếu Kình kéo Giản Tu Thanh đứng dậy, rồi đi về phía trước, Giản Tu Thanh yên lặng đi phía sau.
……………………..
“Cảm tạ cậu đêm nay đã đi cùng tôi.” Tiếu Kình lúc ra về nhìn Giản Tu Thanh thật ôn nhu.
“Ân, không cần tạ ơn.”
“Vào nhà đi.”
“Ân.”
Giản Tu Thanh đi lên tới lầu mới nghe tiếng gầm của xe máy lao đi. Hắn, trong lòng bây giờ có bao nhiêu là bi thương khổ sở…..
Hoàn chương 6

0 comments:

Post a Comment