Chương
5
“Tu
Thanh, tại sao thức ăn chúng tôi gọi chưa có?”
“Tu
Thanh, cho thêm một dĩa thức ăn nữa~”
“Tu
Thanh, tính tiền!”
“Tu
Thanh, tính bàn của chúng tôi trước!”
………..
Nguyên
lai cậu đang làm việc tại nơi này.
Họ
“Tu” sao?
Có
rất ít người mang họ như thế này.
Tiếu
Kình vốn rất chán ghét những nữ nhân dây dưa, lải nhải, nhất là người ngồi đối
diện này, nhưng hiện tại cảm thấy thật hứng thú, vì người hắn muốn tìm đã xuất
hiện rồi.
…………………..
Tiếu
Kình là sinh viên của trường đại học nổi tiếng ở thành B, năm nay lên năm hai.
Người này không ở ký túc xá trong trường mà ở bên ngoài, hằng ngày tới trường để
học tập, thời gian còn lại liền về nhà, tuy rằng lâu lâu có tham gia đội bóng rổ,
nhưng hắn rất ít giao tiếp với người khác, lại càng không thấy qua hắn cùng người
nào thân mật. Thích làm việc đơn độc, hành tung tương đối thần bí. Thế nhưng ở
trường đại học B, không ai là không biết đến người tên Tiếu Kình.
Cha
của Tiếu Kình chính là chủ tịch tập đoàn quốc tế Cẩm Huy, là một thương hiệu lớn
nổi tiếng trên thế giới. Tập đoàn quốc tế Cẩm Huy là người tài trợ để thành lập
trường đại học B, trong mỗi lần khai giảng hằng năm đều có nhắc tới. Hắn chính
là một công tử nhà giàu có quyền thế, nếu muốn không biết đến rất khó.
Nếu
như Tiếu Kình chỉ là thiếu gia trong một gia đình giàu có quyền chức mà tướng mạo
ngốc nghếch đần độn, thì hắn sẽ không được nhiều người ước ao, hâm mộ như vậy,
bởi vì thật ra hắn là một con người hoàn mỹ. Cao to lạnh lùng nghiêm nghị, mang
vẻ đẹp của đứa con lai rất thâm thúy, tinh xảo, là đội trưởng đội bóng rổ của
trường, luôn đạt được học bổng.
Người
như vậy, vừa khiến cho trường càng có thêm danh tiếng, vừa có rất nhiều cơ hội
đến với hắn.
Mặc
dù xung quanh hắn rất nhiều người xum xoe, nịnh nọt, nhưng Tiếu Kình là một người
có cá tính lạnh lùng, nhập học được hai năm, cũng không có tạo nên bất cứ chuyện
xấu gì.
Các
cô gái luôn muốn được Tiếu Kình để ý …. Ít nhất ……cũng có cơ hội.
Tiếu
Kình luôn được yêu mến làm cho những người nam nhân khác chướng mắt, nhưng đại
đa số nam sinh trong đại học B không thể nào ghét hắn được. Bởi vì người này
chính là có bản lĩnh thực sự, bất cứ cô gái nào cũng thích hắn, thật sự không
có biện pháp cùng hắn so sánh.
…………………….
Hiện
tại trong trường lúc này sinh viên vắng vẻ, Tiếu công tử đang nhìn lơ đãng thì
trong tầm mắt lại xuất hiện một người nam nhân làm cho hắn không thể rời mắt,
đó là một nam nhân xinh đẹp đang bưng bê đồ ăn, tựa hồ cả không gian trở nên yên
tĩnh.
Tiếu
Kình, dĩ nhiên là cao thủ lấy đi tâm hồn của người khác.
Tiếu
công tử nhìn lạnh lùng như vậy, nhưng không có nghĩa là lãnh cảm, hắn đã sớm nếm
qua cảm giác yêu thương một người, mà không mưu cầu danh lợi.
………………………
Người
nữ nhân đối diện không phải cố gắng theo đuổi hắn, mà chính là cùng hắn trao đổi
bài học. Chỉ là lúc nghe qua nội dung cũng làm hắn cảm thấy phiền chán.
Hội
trưởng học sinh vừa nhậm chức không bao lâu, liền tiến hành kế hoạch làm cho Tiếu
Kình đồng ý nhận chức hội trưởng tài chính, đối với chuyện đó hắn không thấy hứng
thú, càng không thèm để ý, Tiếu Kình nghe tai này nhưng lại qua tai khác đi mất.
Cái
vị trí ngồi sát tường này thật tốt. Ngồi yên trên ghế, con mắt Tiếu Kình rất tự
nhiên liếc về phía Giản Tu Thanh, đem gương mặt nhợt nhạt, nụ cười khổ cực thu
hết vào tầm mắt.
Tiếu
Kình lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tu Thanh là vào mùa xuân bên bờ hồ.
………………………….
Buổi
chiều ngày đó, Tiếu Kình đang trên đường đi vào thư viện để tra tư liệu, lúc
ngang qua hồ thì thấy một thiếu niên tái nhợt đang ngồi ở đấy.
Cuối
xuân tháng ba mặt trời chiếu vào hồ phát ra ánh sáng lấp lánh, con đường nhỏ cạnh
bờ hồ vắng vẻ, lá cây bay xào xạt, khung cảnh như rơi vào một khoảng không mênh
mông.
Ở
giữa, người mặc chiếc áo lông màu đen chính là thiếu niên, ngồi trên bờ hồ, hoa
Hải Đường rơi nhè nhẹ, cậu khẽ cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, đường viền cực
đẹp. Tựa như ánh sáng trắng phát ra từ chỗ sâu thẳm trong rừng cây, không một lời
so sánh được, là một vẻ đẹp cao quý trang nhã.
Tiếu
Kình bước lại càng gần, bắt đầu quan sát thiếu niên. Bởi vì mặc áo khoác đen
làm hiện ra làn da trắng nõn, mềm mại, cái mũi cao thẳng, đôi má phấn hồng,
lông mi thật dài che phủ mí mắt phía dưới, đầu đội cái nón. Cực kỳ thanh tú động
lòng, ánh sáng từ mặt nước chiếu vào nét mặt cậu, làm hiện rõ nên đường nét sắc
sảo.
Thiếu
niên cứ ngồi trầm tĩnh, thanh thản như vậy một tiếng đồng hồ.
Chim
én lượn lờ, bóng cây lắc lư, cánh hoa Hải Đường bay lả tả, từ từ rơi xuống chỗ
ngồi của thiếu niên, trên người phảng phất hương thơm nhè nhẹ của hoa. Thiếu
niên không có cử động, chỉ là khóe miệng cười như có như không, đẹp như trong
tranh! Tiếu Kình trong lúc đó nhất thời hoa mắt.
Thiếu
niên ngồi nơi đây tựa hồ xem nhẹ mọi thứ, tự nhiên mà sinh động, cứ như mọi việc
trên đời này không có khả năng hấp dẫn cậu, không có gì có thể cản trở, gây khó
khăn cho cậu, giờ khắc này, thiếu niên tựa hồ không phải là người ở thế giới
này. Thế nào lại có thể hoàn mỹ đến như vậy? Tiếu Kình không khỏi hoài nghi rằng
mình có phải thật sự đã lạc vào chốn tiên cảnh?
Lông
mi run rẩy, thiếu niên hít một hơi thật sâu, vừa thở ra vừa mở mắt, khuôn mặt
trở nên tươi cười.
Cái
gì có thể làm cho cậu sung sướng thỏa mãn như vậy? Hay chỉ bởi vì ….. hồ nước
này, những bông hoa này?
Tựa
hồ nhận thấy được có người nhìn mình, thiếu niên xoay đầu lại. Con ngươi đen láy
phảng phất trầm tĩnh u buồn, không hề có bất kỳ tia dục vọng nào, trắng đen rõ
ràng, tinh thần không vui không buồn.
Tiếu
Kình ánh mắt không rời, tim đập thình thịch.
Gia
đình giàu có quyền thế của hắn cũng không hề toàn mỹ, cha mẹ cưới nhau nhưng
không hề có tình cảm, chỉ đến với nhau vì dục vọng mà thôi, thế giới đầy rẫy những
người bất nhân tính ghê tởm, tất cả khiến Tiếu Kình nhàm chán, căm hận! Làm sao
mình lại thấy được người đó? Thế nào lại nhìn người đó chăm chú như vậy?
Bị
người lạ quan sát lâu, thiếu niên có điểm không được tự nhiên đứng dậy, ánh mắt
thoáng dời đi, Tiếu Kình lúc này mới ý thức được chính mình lại thất lễ như vậy,
bỏ lại thiếu niên phía sau liền hướng thư viện đi đến.
Trước
đây chưa từng nghĩ rằng hồ nước ở trường học như vậy mà hoàn mỹ, nhất định là bởi
vì dưới tàng cây Hải Đường hồi trước không xuất hiện hình ảnh người thiếu niên
ngồi ở đó.
…………………………
Cho
rằng thiếu niên ngồi bên hồ là cũng là sinh viên của học viện B, nhưng tất cả
buổi lễ đều không tìm thấy cậu. Rốt cuộc hôm nay lại tìm được. Ánh mắt Tiếu
Kình lạnh lùng tràn ngập ôn nhu cùng tiếu ý.
Hội
trưởng học sinh đang thao thao bất tuyệt chợt thấy Tiếu Kình không hề chú ý đến
mình, trong nháy mắt chẳng biết nói gì.
Người
đối diện không còn ầm ĩ nữa, rốt cuộc cũng nói xong rồi sao? Tiếu Kình ngơ ngác
nhìn hội trưởng hội học sinh, nhãn thần ngay lập tức trở lại sự lạnh lùng : “Xin
lỗi, tôi không có hứng thú.” Nói xong ưu nhã đứng lên đi ra ngoài.
“Hả!
người vừa đi ra là Tiếu Kình đó!” Không biết ai là người phát hiện ra Tiếu công
tử, tiệm cơm nhất thời yên tĩnh đến nổi có thể nghe được cả tiếng hít thở. Giản
Tu Thanh dựa theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, chỉ còn thấy được bóng lưng
cao lớn của người đó.
“Ôi
trời, hắn vừa ngồi ở nơi nào thế?” Nữ sinh viên tựa hồ bình tĩnh lại một chút,
bất quá rất nhanh sau đó, các nữ sinh trong tiệm cơm bắt ồn ào bàn luận về vị
Tiếu công tử này, trong lời nói đều tràn ngập tâm tư cùng yêu thương.
Mà
trong góc phòng, hội trưởng học sinh của chúng ta hai mắt đẫm lệ không nói nên
lời, hoàn cảnh thật là thảm hại, tội nghiệp a!
Giản
Tu Thanh làm việc tại nhà hàng này được 3 tháng, đã lãnh được 3 tháng tiền
lương liền ký hợp đồng, tiếp tục làm việc tại đây. Còn mọi người trong công trường
đều đã dọn đi chỗ khác làm việc, bọn người của ông Thiết đều là kỹ sư kỹ thuật
giỏi, đi làm ở bất cứ địa phương nào, chủ thầu khoán tất nhiên phải mang họ
theo. Mà Giản Tu Thanh là công nhân không có kỹ thuật, lao động đơn giản, khi
công trình được hoàn thành, chủ thầu khoán cũng không cần mang theo. Một người
đồ đệ của ông Thiết năm mới có chuyển nghề mở một nhà hàng, liền giới thiệu cho
Giản Tu Thanh làm ở đây. Nhà hàng lớn này nằm trên đường D tại thành B, vị trí
tốt như vậy khiến Giản Tu Thanh cảm thấy bất ngờ.
……………………………..
Đại
học, chính là giấc mơ mà Giản Tu Thanh không bao giờ đạt được. Hầu như lúc làm
xong công việc, Giản Tu Thanh đều chạy ra nhìn trường đại học một cái. Thời
gian làm việc trong nhà hàng từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, buổi chiều 2 giờ đến
4 giờ là thời gian được nghĩ ngơi. Thừa dịp đó, Giản Tu Thanh đều đi tới cổng
trường đại học B.
Nhìn
cổng được bảo vệ gác.
Giản
Tu Thanh không khỏi do dự đứng lên. Chính vì không phải học sinh của trường này
thì không cho vào.
Đứng
ngoài cổng nhìn vào nửa ngày, tạm quên đi sợ hãi liền tiến vào, không có ai cả,
thật tốt quá!
Đường
đi rộng lớn được trải bằng nhựa bằng phẳng, hai bên là bãi cỏ xanh tươi, nối tiếp
nhau trải dài bao lấy khắp trường, còn có những cây cao to rợp bóng mát, cây cổ
thụ hùng vĩ ít nhất cũng được 30 năm tuổi. Bầu trời ngày hôm nay tuy có chút nắng,
nhưng không khí vẫn còn lạnh, Giản Tu Thanh từng bước đi trên đường nhựa, thân
thể ngược lại cảm thấy ấm áp.
Đại
khái đi được 10 phút, con đường nhựa bỗng ngắn lại. Nhìn xa xa một chút, Giản
Tu Thanh thấy một tòa nhà rộng lớn, kiến trúc độc đáo.
Đúng
là trường học, mỗi năm đều có người tấp nập, lớp này vừa ra lại có lớp khác liền
vào.
Trường
được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa, gạch ngói màu đỏ hồng, một cái ao nhân
tạo nhỏ, hương hoa mai phảng phất, còn nhiều tòa nhà khác được xây theo phong
cách hiện đại dọc lối đi, cửa sổ thủy tinh trong suốt, được sắp xếp theo hình một
đóa hoa mai, ánh mặt trời trực tiếp chiếu xuống, làm chói lòa vẻ đẹp đồ sộ như trong
truyện.
Hòa
mình vào khung cảnh đó, nhìn xung quanh sinh viên tốp năm tốp ba vừa đi vừa cười
nói, Giản Tu Thanh tự nhiên cảm thấy chính mình cũng trở thành sinh viên trường
này.
Phòng
học có lan can thật lớn, Giản Tu Thanh dừng bước nhìn lan can dán đầy những
áp-phích đủ màu sắc, những …. áp-phích phong phú của từng câu lạc bộ sinh viên,
sự nhiệt tình, cá tính đều thể hiện ra hết, khí chất tự do khỏe khoắn. Lộ ra một
chút đau thương, chính mình không bao giờ có cơ hội, luyến tiếc ly khai.
Đáng
tiếc thời gian nghỉ ngơi chỉ có mấy tiếng đồng hồ, dù không muốn ly khai nhưng
không có khả năng. Vì vậy, mỗi lần đi dạo xong ngay sau đó liền trở về với cuộc
sống ngày thường.
Khu
vườn của trường B đúng là một nơi tốt cho việc thư giãn, để không bị lạc đường,
Giản Tu Thanh thậm chí còn mua bản đồ chỉ dẫn của trường.
Sân
trường thực sự như một công viên, có những cây thực vật xanh tốt, hương thơm
hoa cỏ bay lất phất, bên cạnh thư viện còn có một cái hồ rất lớn. Giản Tu Thanh
cảm thấy mọi thứ thật là đẹp.
Giản
Tu Thanh tham quan hết một vòng quanh trường thì đã hết 2 tiếng đồng hồ. Sinh
viên cũng bắt đầu kết thúc buổi học, khoảng thời gian sau đó chính là được nghĩ
Tết âm lịch, nhà hàng cũng đóng cửa một thời gian. Năm nay nghĩ tết Giản Tu
Thanh chủ yếu ở thành B tham quan địa hình khắp nơi, tìm kiếm được một công việc
có thật nhiều tiền để gửi về nhà. Cậu gọi điện thoại nói cho cha mẹ biết quyết
định của mình và xin lỗi vì không thể về nhà, cha mẹ cũng rất buồn, chỉ là chủ
yếu khuyên cậu nên chú ý thân thể. Cùng nhau thương lượng, ông chủ cũng đồng ý
để cho Giản Tu Thanh được trọ lại ở căn phòng nhỏ lầu hai của nhà hàng.
Năm
ngoái, Giản Tu Thanh làm việc tại công trường được 12 tháng, tiền kiếm được
tích cực xài tiết kiệm, còn lại thì đem gửi ngân hàng, giữ sổ tiết kiệm. Để vào
đó 5000 đồng, còn một chút tiền lẻ rút ra để mua một chiếc xe đạp cũ, trong lúc
được nghĩ, Giản Tu Thanh cưỡi xe đạp đi vòng quanh, thành B tuy có diện tích lớn
nhưng đông người và rất phát triển, một mảnh đất nhỏ cũng bộn tiền.
………………………..
Trong
thời gian này, Giản Tu Thanh cũng chạy tới tòa soạn báo, xin làm công việc giao
báo. Để người khác có thể liên lạc, cậu bỏ tiền mua chiếc điện thoại di động
tuy rẻ nhưng chỉ cần nghe nói là được.
Buổi
tối đêm 30, Giản Tu Thanh gọi điện cho cha mẹ chúc sức khỏe rồi gọi ông Thiết mừng
năm mới, trò chuyện với bằng hữu, chúc họ có cuộc sống hạnh phúc. Giản Tu Thanh
cảm thấy rất yêu đời.
Cậu
nghĩ rằng ông Trời đối đãi với mình cũng không tệ, tuy rằng gặp phải Lý Cống
Duyên chính là điều bất hạnh nhất, thế nhưng như thế làm cho mình yêu thương
cha mẹ nhiều hơn, hiếu thảo hơn. Cũng có thể gặp được ông Thiết, Kim Vượng, bọn
người Đại Trữ, chính mình cũng thật may mắn. Giản Tu Thanh thường nhớ tới bọn
người ông Thiết, cùng sinh hoạt, cùng nhau làm việc cực nhọc, không biết có còn
gặp lại được nữa không? Giản Tu Thanh từ đáy lòng cảm tạ bọn họ, chính nhờ sự
quan tâm tuy giản dị nhưng chân thật của họ, mới cứu sống được cậu.
……………
“Tu
Thanh, tại sao thức ăn chúng tôi gọi chưa có.”
“Tu
Thanh, cho thêm một dĩa thức ăn nữa.”
“Tu
Thanh, tính tiền.”
“Tu
Thanh, tính bàn của chúng tôi trước!”
Lại
nữa rồi. Từ lúc bắt đầu, những nhóm sinh viên nữ đã tranh nhau gọi món ăn,
nhưng dường như họ chỉ thích kêu một mình cậu? Giản Tu Thanh thậm chí không nhớ
rõ mình có nói tên cho họ biết hay không. Lúc mới đầu nghe các nàng gọi tên
mình như vậy liền túng lúng đỏ mặt, hiện tại đã tập quen rồi.
Ai,
đứa nhỏ Giản Tu Thanh của chúng ta từ bé đến nay không hề biết qua cái gì là
tình ái, học cao trung thì cũng bắt chước như mọi người ngầm để ý hoa khôi của
trường nhưng không hề có ý định tiếp cận, ngay cả bạn học nữ cũng không tỏ ra
quá thân thiện. Dù sao lúc ấy mọi người đều rất ngây ngô. Cứ giữ ý nghĩ như vậy
làm cho Giản Tu Thanh tự nhiên không biết rằng phần đông sinh viên nữ bây giờ
có bao nhiêu là dạng dĩ, thủ đoạn không lường được. Làm việc đã lâu, cũng chỉ
biết rằng các nàng kêu tên cậu tuy rằng hàm chứa một chút đùa giỡn, nhưng không
hề ác ý, giống như xem cậu cùng là bạn học.
Chính
là những cô gái này rất tùy hứng làm cậu có chút khổ cực. Đối với hoàn cảnh như
vậy, ông chủ thật vui sướng, mới đầu còn đối với Giản Tu Thanh có nóng giận,
khinh bỉ thì bây giờ đối với cậu rất tốt, khi trả tiền lương còn khen cậu được
việc.
“leng
keng” một tiếng, cửa được mở ra, một người thanh niên cao lớn anh tuấn đi vào.
Tiếng nói cười của những cô gái dường như trở nên yên tĩnh lại.
Người
thanh niên đi tới trước mặt Giản Tu Thanh, nói một câu: “Phục vụ, gọi món.” Sau
đó tìm một bàn không người ngồi xuống. Giản Tu Thanh nhanh chân cầm thực đơn đi
theo.
“Thưa
ngài, đây là thực đơn của nhà hàng, ngài muốn ăn gì cứ kêu.” Giản Tu Thanh nhận
ra người này, một tháng trước nhận được việc giao báo khiến cho tâm trạng thực
vui vẻ, buổi chiều nghĩ ngơi liền vào
khu vườn của trường nghĩ mát. Người thanh niên này chính là người cầm sách vở đứng
bên hồ nhìn thấy cậu.
Tiếu
Kình ngẩng đầu nhìn vào Giản Tu Thanh : “Tôi đã thấy cậu, tại bờ hồ.”
“A?
Vâng.” Nguyên lai hắn cũng nhớ, Giản Tu Thanh có điểm bất ngờ.
Người
này còn nhớ mình, Tiếu Kình thật cao hứng, sắc mặt trở nên rất nhu hòa.
Cầm
thực đơn tùy tiện gọi vài món thức ăn, khi Giản Tu Thanh viết những món đó vào
quyển sổ, hắn làm như vô ý hỏi buâng quơ : “Cậu họ Tu?”
“Ân?
Không phải! Tôi là Giản Tu Thanh.” Giản Tu Thanh mặt có chút đỏ, người này nhất
định là nghe được đám nha đầu kia nói linh tinh.
Tiếu
Kình có chút kinh ngạc, không tin. Đám nữ nhân kia gọi cậu như vậy không phải
là quá thân mật sao?
“Ghi
tên cậu?” Tiếu Kình lấy cuốn sổ nhỏ, mở trang trống đưa cho Giản Tu Thanh.
Giản
Tu Thanh có chút không hiểu, nhưng cũng hạ bút viết tên mình lên quyển sổ nhỏ
đó.
Tiếu
Kình nhận lại quyển sổ, ngay tại tên Giản Tu Thanh liền viết tên mình, ngẩng đầu
nhìn cậu: “Tiếu Kình, tên của tôi.”
“Ân….”
“Giản
Tu Thanh, thật vui khi được quen biết cậu.”
Tiếu
Kình hướng Giản Tu Thanh vươn tay phải. Giản Tu Thanh có chút ngây người, nhưng
lập tức nhận thấy cánh tay của Tiếu Kình cứ để như vậy một lúc, cảm thấy hành
vi của mình thật thất lễ, nhanh để tay phải của mình nắm lấy : “Tôi cũng thật
vui khi quen biết cậu.”
Tiếu
Kình nở nụ cười.
Xung
quanh nghe được đâu đó tiếng chiếc đũa rơi xuống sàn nhà.
“Tu
Thanh, Tu Thanh!” Giản Tu Thanh vừa bỏ tay xuống liền bị đám nữ sinh ngoắc tay
gọi lại. Những người khác thì nhìn chằm chằm Giản Tu Thanh tỏ vẻ rất kinh ngạc.
“Làm
sao vậy?”
“Cậu
biết Tiếu Kình?”
“Quen
biết.”
“Thật
là quen biết sao? Vừa rồi hắn cười với cậu? Hắn còn nắm tay cậu nữa?”
“Ân….trước
đây có gặp qua một lần. Tôi bắt tay chẳng qua vì lễ phép nha.” Giản Tu Thanh giải thích chân thật.
“Cậu
thật sự may mắn quá, Tiếu công tử chưa bao giờ cười với chúng tôi.”
Giản
Tu Thanh nhớ tới lúc trước mà hỏi : “Người mà ngày đó các cô bàn tán chính là
Tiếu công tử?”
“Đúng
vậy! Cậu mới biết sao?” cô gái đối với Giản Tu Thanh không hề biết chuyện không
thể chịu đựng được.
“Ân.”
Giản Tu Thanh cười cười, nguyên lai
chính là một công tử nhà giàu quyền thế a, chính mình cũng không bất ngờ gì nhiều.
Vừa
mới nói cùng mình vài câu, Giản Tu Thanh liền bị đám nữ sinh kia lôi kéo, khe
khẽ nói nhỏ, nhìn rất thân mật, Tiếu Kình thật sự rất khó chịu. Ngẩng đầu nhìn
về phía đó, lập tức các nữ sinh giật mình yên lặng. Xem ra chiêu này dùng rất
được.
“Giản
Tu Thanh, tính tiền.” Đây là âm thanh của Tiếu Kình.
Từ
nay về sau, trong nhà hàng này lại có thêm một người mà Giản Tu Thanh phải phục
vụ nữa.
Hoàn
chương 5
Post a Comment