Editor : A-Moon
9.
có khách tới chơi (1)
Khí chất tao nhã, tướng mạo anh tuấn, thân hình cân
xứng tỏa ra vẻ nhàn nhã, lần đầu tiên lái xe, vừa qua mười tám tuổi, rốt cuộc
có thể danh chính ngôn thuận điều khiển xe chạy trên đường.
“Không có bia, ngay cả nước lọc cũng không có. Dừng
xe, em muốn xuống mua đồ uống.” Chỗ ngồi phía sau là một người thiếu niên, mang
giày thể thao, tóc tai rối loạn, biểu tình lười biếng vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt
nhìn hơi trẻ con, nổi bật chính là thân hình cao lớn.
“Không được, em xem nơi này có chỗ nào để dừng xe
đâu? Kiên trì một chút, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Vệ Trác Lẫm ngừng một chút,
“Nếu em kiên trì không nổi, anh sẽ ngay tại chỗ này hôn em.”
“Không cần, em chờ được. Anh cứ chú tâm lái xe đi.”
Thiếu niên ngồi phía sau lạnh lùng nói xong, lại ngã người ra băng ghế tiếp tục
giấc ngủ hồi nãy.
“Anh nhớ đó, chừng nào tới nơi kêu em!” Kỷ Sinh tức
giận bổ sung một câu, mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
. . . . .
“Em nói anh như thế nào không chịu gọi điện thoại
trước, vạn nhất hắn ta không có ở nhà thì sao.” Thiếu niên ngồi sau đã ngủ đủ rồi,
vừa ngáp vừa hỏi.
“Yên tâm, hắn chắc chắn sẽ ở nhà, đêm qua anh cùng hắn
nói chuyện điện thoại, hôm nay liền chạy qua thăm, chắc chắn sẽ làm cho hắn
kinh hỉ.”
Kinh hỉ? Kinh hỉ cái rắm. Buổi tối hôm qua lúc chín
giờ, đang thoải mái nằm ngủ, lại bị người điên này lôi lên xe, sau đó chạy đến
đây. Ngồi gần mười mấy tiếng trên xe, bây giờ đói bụng muốn ngất xỉu.
“Phải là lối này mới chính xác, đúng vậy.” Vệ Trác Lẫm
nhìn biển báo giao thông chỉ đường, đánh vòng một cái chuyển sang lối khác.
“Anh đừng. . . đừng có nói với em là anh không biết
đường đó nha!” Thiếu niên ức chế, bi phẫn ngồi xuống, giọng nói tức giận kèm
theo chút bất đắc dĩ.
Vệ Trác Lẫm không tỏ ra một chút hoang mang, ngược lại
dáng vẻ lại càng phong độ, ngón tay thon dài tiếp tục cầm tay lái.
“Hắn trước kia ở nhà cũ, anh đương nhiên là biết đường,
nhưng hiện tại lại chuyển sang nhà mới, anh chỉ có thể tự tìm đường. Em gấp gáp
cái gì …”
Không vội, đương nhiên là không vội rồi, dã ngoại cắm
trại, qua đêm trên ô tô, đây đều là những việc mà Vệ Trác Lẫm đã muốn thực hiện
từ lâu.
Tay trái giữ tay lái, tay phải sờ soạng tìm kím một
chút, đụng trúng một chai nước ném xuống chỗ ngồi phía sau.
“Vút”, Kỷ
Sinh vừa vặn chụp được, “Rõ ràng là còn, sao anh không đưa sớm …” Nói đến một nữa
lại ngừng, quên đi, cũng không phải là không biết đối phương là ai.
Mở nắp chai lập tức uống ừng ực.
“Hắn tên là Cảnh Lỗi, anh đã nói qua với em rất nhiều
lần rồi, em lại quên nữa chứ gì?” Vệ Trác Lẫm sợ cậu lại tiếp tục ngủ, lái xe một
mình vốn rất buồn chán, phải có người kế bên nói chuyện phiếm mới có thể tỉnh
táo được.
“Không nhớ.” Kỷ Sinh rầu rĩ trả lời.
Vệ Trác Lẫm lần nữa nhẫn nại cho qua, Kỷ Sinh chính
là người bạn tốt nhất, cho đến nay chỉ có duy nhất người này có thể sánh ngang
hắn. Người này nhìn bề ngoài tao nhã, nhưng trên thực tế bản chất rất cao ngạo,
có thể làm cho hắn thán phục, nhất định không tầm thường.
Nhưng quan trọng là, bọn họ là loại quan hệ nào?
Nghĩ vậy, trong lòng cực kì khó chịu, ê ẩm nhưng có chết cũng không ai thừa nhận
tình cảm của mình.
“À đúng rồi, hắn ta rất cao, em phải chuẩn bị tâm lý
đấy.”
Kỷ Sinh này, đối với cái gì cũng không quan tâm, chỉ
trừ chiều cao, Vệ Trác Lẫm so với cậu đã cao, đủ khiến cậu cảm thấy khó chịu,
hiện tại lại xuất hiện thêm một người cao lớn nữa.
“Cảnh Lỗi, hắn là loại người rất vô tình, không giống như anh, đứng bất kì chỗ nào cũng hấp dẫn người khác.” Đắc ý nâng cao bản thân mình
lên một chút, ở cùng với Kỷ Sinh xem ra không hề biết chữ xấu hổ là gì.
“Đúng là một người lợi hại, cũng không phải vì dáng
vẻ hắn bề ngoài uy phong, mà vì khi hắn tiếp xúc với người khác, mọi người đều
chịu ảnh hưởng sự lạnh lùng nên mất hết tự nhiên, cho dù hắn đặt ra quy tắc làm
việc rất đơn giản … chỉ cần ra tay làm một việc gì đó, thì ai cũng tin tưởng hắn
nhất định sẽ thành công.”
Thiếu niên mang lại giầy thể thao, chải tóc, tỏ vẻ
không thèm quan tâm để ý, tuy vậy nhưng trong lòng rất ức chế không khỏi nghĩ bọn
họ rốt cuộc quan hệ như thế nào?
“Còn nữa, điểm chết người của hắn chính là, hắn tuổi
còn rất trẻ… Tụi anh học cùng trường, ngay lúc đầu gặp cứ tưởng hắn chỉ là một
con mọt sách lạnh lùng, về sau mới biết được hắn là một người tài năng, học bổng
của trường toàn bộ đều rơi vào tay hắn, ngay cả hiện tại, dùng năng lực của
chính mình để nuôi gia đình, khi tốt nghiệp xong đến bây giờ anh mới biết được
hắn là con trai độc nhất của giám đốc công ty Bất động sản Hằng Cơ…”
Vệ Trác Lẫm nhớ rõ, Cảnh Lỗi một chút cũng không giống
người bình thường, trong trường học rất hiếm thấy một học sinh ngoan ngoãn ngồi
đọc sách thật sự như hắn, cho nên mới có thể nhảy lớp, sau đó học chung với Vệ
Trác Lẫm.
Học sinh trong lớp đều là một đám nhóc được nuông
chiều từ bé, càng lớn càng trở nên hư hỏng, bạo lực đánh nhau thời thiếu niên
không thể thiếu. Trong lớp học Cảnh Lỗi thực sự im lặng làm việc của mình,
không ai trêu chọc hắn, thì không sao, chọc phải, mới biết được hắn là con người
không dễ đụng vào.
Vệ Trác Lẫm chính ngay tại thời điểm đó bắt đầu chú
ý đến Cảnh Lỗi.
“Chúng ta hiện tại đi đến nhà mới của hắn, mẹ hắn mất
lâu rồi, ba hắn mới tái hôn, hắn cùng ba đến sống ở nhà mẹ kế, theo thông tục,
thì cái này gọi là ở rể…”
Nói tới đây, Vệ Trác Lẫm nhịn không được cười đến
đau sốc hông, cảm thấy được bản thân phải một lần nữa khuyên bảo lại Cảnh Lỗi mới
được, không thể để hắn giải quyết chuyện ăn ở như thế này được. Quả thực không
hề hợp lý.
“Theo góc độ của tâm lí học mà nói …”
“Trọng điểm là cái gì?” Thiếu niên ngồi phía sau
đúng lúc chen vào, nếu không đánh gãy lời nói của Vệ Trác Lẫm, hắn chắc sẽ
huyên thuyên không ngừng được. Tuy rằng giọng nói của Vệ Trác Lẫm rất êm tai dễ
nghe, nhưng không có nghĩa là có người thích thú khi cứ nghe hắn loạn xạ như vậy,
Kỷ Sinh cực kì không vui.
“Trọng điểm là …” Vệ Trác Lẫm dừng một chút, “Người
này, luận về khả năng đánh đấm không thua gì anh, nhưng luận về nhân phẩm thì
kém xa,” nhìn vào kính chiếu hậu, thấy mặt thiếu niên khó chịu, có một chút đắc
ý, sau đó vừa quan sát vừa tiếp tục nói, “Hắn cũng rất là vô tình, cho dù chúng
ta ngàn dặm xa xôi đến thăm hắn, chưa chắc hắn đã cảm kích, vạn nhất bị hắn đuổi
khỏi nhà, em phải chuẩn bị trước tâm lý.”
Kỷ Sinh nhìn cái ót của Vệ Trác Lẫm, hận không thể đập
lên đó một cái, bởi vì lo lắng bị bắt vì tội mưu sát bạn thân, bản thân còn nhiều
chuyện chưa thực hiện, tương lai rộng mở, nên không thể vì một phút nóng nẩy
như vậy được.
. . . . .
Chính là nơi này sao, rốt cuộc cũng đến, tìm kiếm chỗ
tốt để đậu xe, cả hai bước xuống.
Bảo vệ Lưu nhìn hai người thanh niên đang đi tới,
trong đó có một người rất tuấn tú, cùng với một bạch mã hoàng tử, phát sáng như
ánh mặt trời.
…A, bọn họ đến nhà của Đô Đô? Gọi điện thoại để xác
nhận, lúc sau, bảo vệ Lưu chủ động dẫn đường.
“Đô Đô…” Từ xa Lưu thúc thúc đã nhìn thấy bóng dáng
mập mạp kia.
“A…” Đang ở trong sân chơi đào đất, quả cầu tuyết dừng
lại, nghe được có người gọi tên mình, nhanh chóng xoay cái đầu tròn lại nhìn,
sau đó cái mông nhỏ mới quay theo, di chuyển thân hình béo ú chạy lại, Lưu thúc
thúc quá quen những động tác này rồi.
“Tiểu thúc!” Giọng nói cùng lúc vang lên.
“Đô Đô… Nhà của nhóc hôm nay có khách.” Lưu thúc
thúc đối với khuôn mặt mũm mĩm của Đô Đô vui vẻ cười tươi giống như cái bánh
bao, quay lại với hai người khách đằng sau, giới thiệu với Đô Đô.
Oa, nhóc con thật đáng yêu, chính là em của Cảnh Lỗi?
Giống như quả cầu tuyết trắng trắng mềm mềm, áo sơmi T màu vàng cùng với quần
đùi màu xanh lam, cái bụng nhỏ ưỡn ra phía trước, Tiểu Bạch mập mạp trong tay cầm
cái xẻng đồ chơi màu đỏ, đang ngước đầu lên nhìn không thấy cổ, mũi nhỏ, cằm đầy
thịt, mở mắt to nhìn bọn họ. Dưới ánh nắng, làn da non non trong suốt. Nếu
không nói chuyện, chắc không ai nghĩ rằng đây là một sinh vật sống.
Vệ Trác Lẫm luôn có sự thích thú đối với những sinh
vật xinh đẹp, mặc kệ là già trẻ gái trai, huống hồ chi đứa nhỏ trước mắt này bộ
dạng thật sự rất khả ái, đương nhiên nhịn không được việc sờ soạng nhóc.
“Anh, các anh là ai a…” Dùng giọng mũi tức giận hỏi.
“Anh, tụi anh là khách của nhà em a,” Anh đẹp trai
cũng bắt chước nói cà lăm.
Nhóc Đô Đô nhìn qua, bên cạnh vị đại ca này còn một
người khác nữa, đứng ngay hàng rào nhà nhóc, Lưu thúc thúc cũng đang nhìn nhóc
cười.
Đô Đô đoán không được, quả thật nhóc không hề quen
biết bọn họ.
“Anh hai!” Không biết nghĩ tới điều gì đó, hô lên một
tiếng, ném cái xẻng đồ chơi đi, chân béo liền hướng trong nhà mà chạy.
“Đô Đô …” Lưu thúc thúc gọi nhóc cẩn thận, thiệt là,
chạy vội vã như vậy để làm cái gì.
Quả cầu nhỏ bằng thịt quay trở lại, mới đầu ba người
cảm thấy đứa nhóc này thật nghe lời, Lưu thúc thúc thật cao hứng, đúng là cho
mình mặt mũi.
Ai ngờ Đô Đô chạy trở lại, thân hình tròn vo, cúi người ngồi xuống, nhặt lên cái xẻng đồ chơi, sau đó một người một xẻng,
chạy, bỏ lại ba người chỉ còn thấy
bóng dáng tròn tròn đằng xa.
Khi nhận được điện thoại của bảo vệ, biết sẽ có người
đến, Cảnh Lỗi nghe thấy bên ngoài ồn ào, định mở cửa đi ra.
Vừa lúc thân hình béo ú của Đô Đô đụng trúng đùi anh
hai.
“Anh hai! Anh hai!” Đô Đô thở hồng hộc kêu lên, vừa
rồi chạy quá nhanh.
Cảnh Lỗi ẵm nhóc lên ôm lấy, sau đó hướng Lưu thúc
thúc gật đầu, “Bọn họ đều là bạn của cháu.”
Lưu thúc thúc nói không có vấn đề gì, vì còn có việc
phải làm, nên vẫy tay tạm biệt nhóc Đô Đô, rồi quay trở lại phòng bảo vệ.
Còn lại bốn người, ba thân hình cao lớn, một thân
hình nhỏ béo ú, Cảnh Lỗi cùng Vệ Trác Lẫm nhìn nhau một chút, “Surprise!” Vệ
Trác Lẫm khuôn mặt tuấn mỹ ý cười dạt dào, giọng cao hứng vươn cánh tay thon
dài ra…
…
Cảnh Lỗi để cho Đô Đô ở bên ngoài chơi, chính mình và Vệ
Trác Lẫm ngồi ngốc ở trong phòng khách, Cảnh Lỗi từng dạy Đô Đô rằng, không nên
uống rượu và cùng người đồng tính thân thiết.
Người khác thì không biết như thế nào, chứ còn như Vệ
Trác Lẫm đây, Cảnh Lỗi cực kì hiểu rõ, chính là một con chim khổng tước tu luyện
thành tinh, hắn đương nhiên có đầy đủ gian xảo thủ đoạn không lường trước được,
lại chịu ảnh hưởng quá nhiều từ phương Tây, hào hứng đến thăm chắc chắn là có ý
đồ không tốt.
Về phần Đô Đô, hiển nhiên nhóc không thích bị bắt
chơi một mình ở bên ngoài, quả cầu nhỏ vì không thể xen vào, nên cảm thấy mình
như bị vứt bỏ, nhìn vào phòng khách bằng đôi mắt to rưng rưng nước, anh hai mặc
kệ nhóc, cùng bọn họ chơi đùa trong nhà, làm cho Đô Đô một mình đơn thân chiếc
bóng ở ngoài ngồi chơi xúc đất, anh hai thật nhẫn tâm a.
Trong phòng lớn, Kỷ Sinh đi toilet, Cảnh Lỗi vào bếp,
Vệ Trác Lẫm ngồi uống bia, vừa uống vừa quan sát xung quanh, nhìn cảnh vật bên
ngoài xuyên qua cửa sổ, bắt gặp thấy thân ảnh quả cầu nhỏ ngồi nghịch đất, liền
đứng lên đi lại gần cửa sổ, buổi sáng ánh nắng không gay gắt, vừa đủ ấm mà
thôi. Thảm cỏ xanh, trên đó có một nhóc béo ú đang ngồi chơi, xa xa từng bụi
hoa anh thảo màu trắng, không khí cuộc sống ở nơi này thật là tốt, rất thơ mộng.
Quả cầu nhỏ bằng thịt mặc một chiếc quần yếm đang
xúc đất, a? Nhóc đang làm cái gì vậy? Hai tay nhỏ bé mập mạp cầm cái xẻng đồ
chơi đào một hố đất, sau đó bỏ đất vào chiếc túi plastic, rồi đổ đất ra ngoài
thành hình ngọn núi, để cái túi plastic lên cái xẻng, bàn tay nhỏ vỗ vỗ đống đất
vừa mới chất, bộ dáng của quả cầu nhỏ đáng yêu không thể tả được.
Sau đó, nhìn thấy nhóc béo ú giống như đang tìm kiếm
cái gì đó, cánh tay nhỏ mập mạp quơ qua quơ lại, cổ họng bắt đầu phát ra tiếng ồn
ào, rồi một âm thanh như động đất vang lên, “Anh hai! Em không tìm thấy cái xẻng
đồ chơi đâu hết!”
Vệ Trác Lẫm kịp thời phản ứng trấn tĩnh lại, thiếu
chút nữa là bước đến cạnh nhóc, cười đến nỗi cảm thấy muốn bể bụng, tuy vậy
nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra. Cảnh Lỗi đang ở trong nhà bếp nghe được
âm thanh của Đô Đô liền nhanh chân bước tới.
“Làm sao vậy?” Cảnh Lỗi vội vàng hỏi, trên tay còn
bưng chén nước thủy tinh.
“Anh hai! Anh hai! Ân, em không tìm thấy cái xẻng!”
Đô Đô toát mồ hôi, trên mặt ẩm ướt, hướng anh hai báo cáo tình huống hiện tại.
Vệ Trác Lẫm khụ hai tiếng, bắt chước nhóc, làm như
thật bước đến gần đó liền nói, “Như thế nào không thấy? Nhanh, nhanh đi tìm
xem!”
Cảnh Lỗi so với lúc nãy còn bình tĩnh hơn, hạ thắt
lưng ngồi xuống, ôm lấy nhóc Đô Đô, “đặt ở đâu mà không thấy?”
Ngón tay béo ú của Đô Đô chỉ vào ngọn núi bằng đất
kia, kế bên có một cái túi plastic, liền thấy có vấn đề, Cảnh Lỗi bước đến,
buông Đô Đô ra, nhấc túi plastic lên, cái xẻng đồ chơi liền lộ ra.
Cảnh Lỗi nhìn Đô Đô, ánh mắt không hề vui mừng, cái
miệng như có như không muốn cười, khuôn mặt lại có chút đỏ.
“Cái xẻng nhỏ cùng Đô Đô giống nhau, ở bên ngoài đều
cảm thấy không vui, có phải hay không?” Ngón tay anh hai gõ nhẹ vào cái mũi nhỏ của
Đô Đô.
Nhóc tròn vo mặt lại càng đỏ hơn, không biết đang
nghĩ tới cái gì, sau đó chính mình biến thành vịt con béo ú, ngượng ngùng kêu cạc
cạc rồi cười rộ lên, nguyên hàm răng lộ ra hết, ngay cả chiếc răng sâu thứ hai
trong cùng đếm ra cũng thấy được. Vịt con nhìn thấy nghĩ lầm rằng ở đây cũng có
đồng loại giống mình, vỗ vỗ cái cánh ngắn ngủn, kêu cạc cạc đi lại gần.
Vệ Trác Lẫm quan sát một lớn một nhỏ bên ngoài sân,
khóe miệng nhếch lên, hắn bỗng nhiên cảm thấy được sự mờ ám … Xem ra đứa nhóc
này có ý đồ từ trước rồi nha.
Cảnh Lỗi cười thật ôn nhu, vỗ vỗ bụi đất trên người
Đô Đô, đem nhóc béo ú cùng cái xẻng đồ chơi, một tay cất đi, một tay dẫn Đô Đô
vào nhà.
Hết chương 9 [1]
May 29, 2012 at 12:45 AM
Tới giờ mới đến nhà bạn đọc Nhà của Đô Đô, quả nhiên cute khôn tả ^o^ Mình thường xem bằng điện thoại nên không tiện comment thường xuyên, giá như nhà bạn có nút Like hay Vote nhỉ ;) Anyway, thank u so much :X