♥Chương 55♥
Ngồi trên taxi, Phương Nguyệt Tầm khẩn trương đến nổi
tay chân run rẩy, Chu Dương bên cạnh cũng không sai biệt lắm, gấp đến nổi sắp
phát điên lên. Hai người lén lút chuồn ra khỏi sở thú rồi còn mang theo gần năm
trăm vạn tiền mặt trên người, làm sao không khẩn trương cho được.
Xe rất nhanh dừng trước địa điểm định sẵn, hai người
ôm lấy túi tiền bước xuống xe, nhìn cánh cửa sắt của kho hàng, Phương Nguyệt Tầm
ngay cả khí lực để bước đi cũng không có.
Chu Dương lôi kéo tay cậu.
“Đừng sợ, trước sau gì cũng qua thôi. Có tôi ở bên cạnh
cậu mà.”
Phương Nguyệt Tầm vạn phần cảm kích nhìn Chu Dương gật
đầu, hướng kho hàng bước đến.
Cánh cửa sắt nặng nề bị kéo ra, không bao lâu một
tên nam nhân xa lạ đi đến. Trên người tên đó bốc lên mùi rượu cùng khói thuốc
khiến cho bọn họ buồn nôn.
“Mày là ai?” Tên nam nhân tựa hồ uống quá nhiều,
thân thể không ngừng ngã nghiên.
“Tôi, tôi đến tìm Phương Bằng.” Phương Nguyệt Tầm khẩn
trương đến nổi giọng nói đều phát run.
“Phương ca, có người tìm.” Nam nhân quay trở lại, vừa
đi vừa gọi.
Phương Nguyệt Tầm cùng Chu Dương bước theo sau vào
kho hàng, nhất thời không khí bên trong khiến cho cả hai thiếu chút nữa nôn ra.
Có bàn có ghế, còn có cả một cái giường dơ bẩn không thể nào chịu nổi, nơi nơi
đều là rác rưởi, chai rượu lăn lông lốc, tàn thuốc đầy rẫy. Trong một nơi tương
đối sạch sẽ có hai nam nhân và một nữ nhân, nữ nhân ngồi trên mặt bàn nghiêng mắt
nhìn bọn họ.
Phương Bằng từ trên ghế đứng lên, lắc lắc người đi tới,
miệng còn nói những lời không rõ: “Xem đi, tao đã nói hôm nay có người đưa tiền
cho lão tử, năm trăm vạn a, năm trăm vạn! Lão tử cũng con mẹ nó là người có tiền!”
Ánh mắt, lỗ tai, tất cả đều chán ghét đến cực điểm!
Phương Nguyệt Tầm hận không thể xoay người chạy ra khỏi nơi dơ bẩn này! Đã nói
dối người yêu của mình, còn đối với người bạn tốt nhất xin giúp đỡ, cậu chỉ biết
vô năng dựa vào người khác!
“Tiền cho ông, sau này chúng ta không còn quan hệ gì
nữa!” Phương Nguyệt Tầm đem tiền ném xuống đất, oán hận nói.
Bọn họ vừa nhìn thấy hai cái túi to đầy tiền, tất cả
đều nhào lại! Gần như hung bạo xé đi cái túi, những khuôn mặt xấu xí tham tiền
làm cho Phương Nguyệt Tầm và Chu Dương cảm thấy ghê tởm.
“Phương ca, đứa nhỏ xinh đẹp này, là gì của anh a, tại
sao lại hào phóng như thế?” Tên nam nhân vừa nãy mở cửa cho bọn họ đem tiền chà
lên mặt hỏi.
“Con tao.”
“Câm miệng! Chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Tôi
không có người cha như ông!” Phương Nguyệt Tầm phẫn nộ hét to, nhưng người trước
mặt cậu trong mắt chỉ có tiền là tiền, căn bản không có nghe thấy cậu nói cái
gì cả.
“Phương ca, con của anh có nhiều tiền như thế, anh
còn ở đây vất vả làm gì.” Nữ nhân lập tức đi lại gần, hạ lưu lấy một số tiền
trong tay Phương Bằng nhét vào ngực. Phương Bằng cũng không quan tâm nhiều như
vậy, đưa tay vào lồng ngực của nữ nhân móc tiền ra.
“Không phải con trai của tao có tiền, là người yêu của
nó có tiền! Long Nghiễn, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Long thị a!” Phương Bằng
hưng phấn kêu lên.
“Không cho phép ông nói tên của hắn! Ông rời khỏi
đây ngay lập tức, không được xuất hiện trước mặt tôi nữa! Chúng ta đi.” Phương
Nguyệt Tầm kéo Chu Dương đang định rời khỏi, lại nghe thấy người phía sau nói.
“Không phải là nam sao? Con của anh là đồng tính luyến
ái a?”
“Tao không quan tâm nó là cái gì, Long Nghiễn kia
thích thì cứ chơi, chỉ cần hắn chơi một ngày, thì tao có tiền để xài, đừng nói năm
trăm vạn này, sau này tao muốn nhiều cũng có mà ít cũng có a.”
Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt dừng lại, trong đầu nổ
tung! Quả thực cậu không thể nào tin nổi, nguyên tưởng chuyện đến đây đã chấm dứt,
thế nhưng chỉ mới bắt đầu sao! Tên nam nhân kia đã lừa cậu!
Ánh mắt Phương Nguyệt Tầm như muốn giết người! Lúc cậu
xoay người tiến lên, Chu Dương cũng không kéo tay cậu lại!
Phương Nguyệt Tầm bắt lấy cổ áo của tên nam nhân rít
gào.
“Ông nói cầm tiền liền rời đi, sẽ không tới tìm tôi
nữa! Bây giờ ông tính lật lọng sao?”
“Lão tử thật vất vả mới tìm được một kho vàng, sao
có thể đi? Sau này tao muốn nhiều hay ít thì mày cũng phải cho tao nhiều ít như
thế, không thì tao cứ đi tìm tên họ Long đó!”
“Ông!” Nắm tay Phương Nguyệt Tầm nâng lên, mặc kệ
người nam nhân này vô sỉ như thế nào, đê tiện như thế nào, Phương Nguyệt Tầm
cũng không vì hắn là cha ruột của mình mà nương tay!
Nhưng Chu Dương cũng nghĩ giống cậu! “Nguyệt Tầm là
con của ông, không phải là công cụ kiếm tiền! Cậu ta một mình đau khổ sống bao
nhiêu năm, ông có chăm sóc một chút nào không? Cuối cùng cậu ta gặp được Long
Nghiễn, bọn họ chỉ mới được hạnh phúc có vài ngày, đã bị tên hỗn đản như ông uy
hiếp, ông. . . .. .”
Chu Dương còn chưa mắng xong thì thấy Phương Bằng cầm
lấy một cây gậy lớn bổ nhào về phía mình, phản ứng bỗng nhiên đình chỉ, Chu
Dương chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này nên chỉ biết ngơ ngác nhìn….
Rồi mới bị một lực mãnh liệt kéo ra, trơ mắt nhìn cái lưng của Phương Nguyệt Tầm
bị đánh phát ra âm thanh ghê rợn.
“Nguyệt Tầm!” Chu Dương hoảng hốt chạy tới, Phương
Nguyệt Tầm đau đớn đến nổi trên mặt đều là mồ hôi, thậm chí ngay cả hô hấp cũng
đình chỉ.
“Đừng, đừng, đừng cùng những người như thế gây sự…
Tiểu Dương, cậu, cậu không xảy ra chuyện gì chứ.” Phương Nguyệt Tầm kéo lấy
cánh tay Chu Dương, bi thương nhìn hắn. Chu Dương khẽ cắn môi, đau lòng không
chịu nổi.
Phương Nguyệt Tầm được Chu Dương dìu đứng lên, phía
sau đau đến nổi mất cảm giác.
“Đây là lần cuối cùng, ông mà tới tìm tôi đòi tiền lần
nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Phương Bằng lau đi vết máu trên mặt, làm cho hắn thoạt
nhìn càng thêm đáng sợ!
“Nghĩ đơn giản vậy sao! Lão tử bị bọn mày đá một cước,
hai trăm vạn, hai trăm vạn tiền thuốc men!”
Khuôn mặt tham lam, ngôn ngữ đê tiện, linh hồn xấu
xí, tâm địa dơ bẩn! Người này làm cho Phương Nguyệt Tầm muốn lui cũng không thể
lui, nếu cứ như thế này mãi, cậu sợ sẽ mất đi hết tất cả!
“Ông nghe cho kĩ, tôi không có khả năng đòi tiền
Long Nghiễn, ông hãy dật tắt cái mơ tưởng hảo huyền kia đi.”
“Vậy thì tìm kẻ khác! Tìm một kẻ giàu có tình nguyện
cho mày, tiền kia còn không phải do mày bán thân…….”
“Ông câm miệng! Ông nghe cho kỹ đây! Bốn trăm tám
mươi vạn trên mặt đất chính là tiền để mua thân phận của ông! Từ nay về sau ông
không còn là cha của tôi nữa! Nếu ông…. .”
“Cái gì? Bốn trăm tám mươi vạn? Tao nói năm trăm vạn
mà!” Tên nam nhân hầm hầm đi qua bên chổ bọn họ, cây gậy lớn vẫn cầm trong tay
làm cho Chu Dương theo bản năng kéo chặt Phương Nguyệt Tầm lại.
“Tôi đã đưa trước cho ông hai mươi vạn! Đừng nghĩ.
.. . . . .”
Chát! Không đợi Phương Nguyệt Tầm nói xong, cái tát
của tên nam nhân đã làm cho cậu ngả xuống đất, Chu Dương muốn đỡ cậu lên, chưa
kịp vươn tay thì trên lưng đã truyền đến một cơn đau nhức xuyên thấu trong lòng
ngực, cùng ngã ngồi lên mặt đất, hắn cong người ôm lấy thắt lưng, ngay cả hít
thở cũng khó khăn, chỉ có thể nghe âm thanh của tên nam nhân kia đánh đập
Phương Nguyệt Tầm.
“Con mẹ nó, mày cũng dám lừa gạt lão tử! Y chang như
con nữ nhân đê tiện kia! Con mẹ nó mày chỉ cần ngoan ngoãn để cho nam nhân
chơi, rồi đưa tiền cho lão tử, bằng không tao đánh chết mày!”
Quyền cước giống như bão táp đập vào trên mặt, trên
thân thể, Phương Nguyệt Tầm chỉ có thể cuộn tròn người lại, Chu Dương bên cạnh
cố gắng chịu đựng đau đớn muốn tiến tới, đã bị một tên khác giữ chặt lại, cũng
giống như Phương Nguyệt Tầm bị đánh tới tấp.
Muốn. .. . . cứ như thế mà ngất xỉu, cái gì cũng
không cảm nhận được. Phương Nguyệt Tầm lúc bị đánh, nếu không phải trong lòng
liều mạng gọi tên của người yêu, chỉ sợ sớm đã nổi điên, chuyện chính mình lừa
gạt Long Nghiễn giống như con sâu ăn mòn dũng khí của cậu, rồi tới cuối cùng, cậu
thậm chí còn cảm thấy mình đã mất đi tư cách để yêu thương hắn.
Sau khi tên nam nhân đánh đập đến mệt mỏi rồi dừng lại,
thân thể Phương Nguyệt Tầm run rẩy, mỗi lần hít thở đều đau đớn kịch liệt.
Nhưng sự sợ hãi vẫn chưa chấm dứt, tên nam nhân bắt đầu kéo lấy tóc của cậu
lên.
Đôi mắt Phương Nguyệt Tầm bị nước mắt và máu làm cho
mơ hồ, nhưng cũng thấy được Chu Dương so với cậu vẫn tốt hơn một chút đang ngồi
rạp trên đất, dồn dập hít thở.
Phương Bằng sau khi đánh đã đời, ra lệnh cho mấy người
kia kéo Chu Dương qua một bên.
Lúc này, cái tên đã mở cửa cho bọn họ đi đến trước mặt
cậu, nói với Phương Bằng: “Phương ca, cứ lấy số tiền vụn vặt ấy cũng không có ý
nghĩa, chi bằng chúng ta gọi điện thoại cho tên họ Long kia! Anh xem. . .
.Chúng ta bốn người, bốn trăm vạn này sao xài đủ?”
Phương Bằng nhìn hắn cười đến ghê tởm!
“Đó cũng là cách tốt, hơn nữa năm trăm vạn trong tay
sẽ biến thành chín trăm vạn, hắc hắc, nếu muốn một ngàn vạn cũng có thể a!”
Hai người giống như đã nhìn thấy một ngàn vạn trước
mắt, cười đến điên cuồng.
Không được, không thể liên lụy Chu Dương, tất cả đều
là lỗi của cậu, cho nên tất cả hậu quả phải do cậu gánh vác.
“Chờ, chờ một chút. .. .Các người, các người muốn lấy được tiền Long
Nghiễn, cũng chỉ có thể lưu tại một mình tôi. . .. Muốn tôi, tôi trở về lấy tiền,
hắn, hắn sẽ không có khả năng đưa tiền đâu. . .Bởi vì, hắn, chán ghét Tiểu
Dương, sẽ không, sẽ không đưa tiền để chuộc Tiểu Dương trở về đâu.”
“Nguyệt Tầm! Cậu đang nói cái gì, tại sao có thể. .
. .” Đau đớn kịch liệt làm cho Chu Dương không có cách nào tiếp tục nói. Chỉ có
thể nhìn Phương Nguyệt Tầm cùng hai người kia làm giao dịch.
“Nếu hắn cũng không trở lại thì sao? Tụi tao không
phải đang chơi mèo vờn chuột!” Phương Bằng đứng dậy đánh vào mặt Phương Nguyệt
Tầm một cái.
“Không, sẽ không, Long Nghiễn sẽ không bỏ tôi. Hơn nữa,
tôi biết làm như thế nào hắn mới có thể đưa tiền cho các người.”
“Con mẹ nó mày còn dám lừa lão tử thì lão tử sẽ làm
thịt mày!” Phương Bằng dữ tợn nói.
“Ông, ông để cho tôi, nói chuyện với Tiểu Dương, tôi
có lời muốn nói với hắn. . . .Yên tâm, chúng tôi ở trong tay ông, làm sao có thể
lừa ông!”
Hai người thảo luận với nhau, xong rồi kéo cậu đến
trước mặt Chu Dương.
Chu Dương đau lòng nhìn người bạn của hắn, vươn tay
không đành lòng chạm vào vết thương ở miệng cậu. Phương Nguyệt Tầm cũng cố hết
sức để ngẩng đầu.
“Tiểu Dương, cậu nghe lời tôi, trở về, đi tìm Long
Nghiễn được không?”
“Tôi, tôi sẽ làm, cậu chờ tôi.”
“Cám ơn.”
Phương Nguyệt Tầm miễn cưỡng nở nụ cười, rồi ôm lấy
Chu Dương. Nhưng Chu Dương không ngờ tới chính là Phương Nguyệt Tầm ở bên tai hắn
nhỏ giọng nói: “Đừng đi tìm hắn, mà hãy đi báo cảnh sát, cầu xin cậu, Tiểu
Dương.”
“Nguyệt…” Chu Dương hoảng sợ nhìn Phương Nguyệt Tầm,
Phương Nguyệt Tầm lại buông ra.
“Để cho hắn đi.” Phương Nguyệt Tầm nói với Phương Bằng.
Phương Bằng kéo Chu Dương đi ra ngoài, Chu Dương vẫn
cố quay đầu lại nhìn Phương Nguyệt Tầm đang mỉm cười với hắn.
Bị đẩy ra bên ngoài, Phương Bằng bắt Chu Dương đưa
điện thoại cho hắn, cũng đe dọa cảnh cáo.
“Nhóc con, mày có biết Hải Long không, bọn họ chính
là chổ dựa của bọn tao, mày đừng nghĩ sẽ báo cảnh sát! Mày đi tụi tao liền đổi
qua nơi khác, nếu cảnh sát đến đây, người đầu tiên tao giết chính là thằng nhóc
kia! Điện thoại này mày giữa lấy, ngày mai chờ tao liên lạc. Cút đi!”
Như vậy là được rồi, chỉ cần Tiểu Dương có thể ra
ngoài, chỉ cần Tiểu Dương được an toàn. Tuy rằng hại hắn bị đánh, sau này có thể
xin lỗi với hắn, hắn đáng yêu như vậy, mặc dù có đôi lúc rất tùy hứng, bướng bỉnh
một chút, nhưng hắn là người thiện lương, hẳn sẽ tha thứ cho mình. Rồi còn. . .
Long Nghiễn của mình nữa, không biết phải mất bao nhiêu thời gian hắn mới có thể
biết hết tất cả, cậu có một quan hệ huyết thống như vậy mà còn lừa hắn, còn giấu
diếm hắn để tới nơi này, khi hắn biết được . . . .nhất định sẽ tức giận, nếu
như giống lúc trước, cậu làm sai sẽ bị hắn đánh vào mông, hoặc trừng phạt cậu
không thể xuống giường… đó là những kí ức thật hạnh phúc a… lúc này đây, không
có khả năng hắn sẽ làm như thế nữa rồi.
Đã xảy ra chuyện như vậy đều là lỗi của cậu, cho tới
bây giờ, cho dù chết ở nơi này cũng không thể để cho Long Nghiễn của cậu thêm
phiền toái gì nữa! Chuyện này sớm hay muộn gì cũng bị phơi bày ra ánh sáng, khi
đó cậu cũng không thể chịu nổi Long Nghiễn bị người khác nói là có một người
yêu vô năng, đâu chỉ là vô năng, cậu còn lừa gạt hắn. Huống chi, cậu còn có một
người cha như vậy, chắc chắn sẽ trở thành đề tài để mọi người nghị luận về Long
Nghiễn. Không thể, không thể làm cho Long Nghiễn chịu sự đối xử không công bằng
như vậy! Hắn hoàn mỹ, vĩ đại, tài năng, không thể bởi vì cậu mà nhuộm vết bẩn!
Cho dù sau đó hắn sẽ trách cậu, giận cậu, hận cậu, cũng không sao cả, nhưng
không thể để cho hắn như vậy được! Cho nên. . . . Thực xin lỗi…. Thực xin lỗi..
… Thực xin lỗi……
Hết
chương 55
September 20, 2012 at 1:25 AM
Ngu ngốc