♥Chương 47♥
“Nghiên Mực, em, em. . . . .. .” Cậu . . . muốn quá.
Ngượng ngùng không thể nói ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt khát cầu nhìn người
yêu.
“Em xảy ra chuyện gì? Không nói rõ ràng làm sao anh
biết.” Long Nghiễn một bên tiếp tục cọ xát thân thể, một bên thì thầm vào lỗ
tai cậu.
“Em . . . ..
. .” Thật là khó chịu, cậu … muốn, nhưng mà. . .. . Mặc kệ đi, nếu không
nói ra, cậu nhất định sẽ chết! “Nghiên Mực, em muốn. . . . .” Cuối cùng cậu
cũng có thể nói ra khỏi miệng, nghĩ rằng hắn sẽ đáp lại tích cực, nhưng ai ngờ.
. . . .
“Không phải đã cho em quyền chủ động sao, nếu muốn
thì phải tự mình di chuyển a.” Ánh mắt xấu xa ác liệt nhìn người yêu đang mang
bộ dáng thống khổ không chịu theo nguyện vọng của hắn.
Di chuyển, làm sao di chuyển a? Cậu căn bản không biết?!
Cái tư thế này thật sự rất khó tiếp thu.
“Nghiên Mực, em, em sẽ không.” Phươn g Nguyệt Tầm gắt
gao dán thân thể mình lên người hắn, chất lỏng chảy ra từ dục vọng dính đầy
trên thân thể hai người, nhất thời làm cho Phương Nguyệt Tầm không cách nào chịu
đựng được nhổm đứng lên.
“Nghiên Mực, cho em, em muốn. . . . .” Tâm tình thẹn
thùng đều đành phải bỏ qua, chỉ muốn làm cho thân thể cảm thấy thoải mái thăng
hoa, Phương Nguyệt Tầm tự mình chủ động lắc lư thân thể, bi thương bi thương cầu
xin.
Thật là suýt chút nữa ‘bảo bối’ của hắn làm phản!
Nhìn hai tròng mắt ướt át của cậu, đôi môi đỏ mọng hé mở cầu hoan, đúng là bộ
dáng mê hoặc cùng yêu mị mà Long Nghiễn chưa từng nhìn thấy qua, trong lòng hắn
có chút bất ngờ run lên, may mắn còn sót lại một chút lý trí, nếu không nhất định
là kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ!
Hít một hơi thật sâu, Long Nghiễn vẫn thì thầm nói
bên tai cậu : “Anh ngồi như vậy không có khí lực, em di chuyển giống như vừa rồi
xem.” Long Nghiễn vừa nói vừa vuốt ve nơi đang chứa dục vọng của hắn, Phương
Nguyệt Tầm vội vàng ngẩng đầu lên giống như đón ý đùa của hắn mà lay động thân
thể, Long Nghiễn nhân cơ hội hôn lên cái cổ trắng nõn của cậu.
Căn bản không biết chính mình đã xảy ra chuyện gì,
cơ thể không tự chủ được bắt đầu cao thấp đong đưa, mỗi một động tác giống như
cố gắng hủy diệt đi sức nóng bên trong, nhưng cái cảm giác đó không đến, tức giận
chỉ càng thêm bất mãn cố gắng vận động cơ thể của chính mình.
Nhìn người yêu ở trên người mình quên hết xấu hổ,
Long Nghiễn vui vẻ buông nguồn nhiệt đang nắm trong tay ra, lấp tức khiến cho
người yêu hờn dỗi.
“Ân, ân, Nghiên Mực, xấu xa, đừng có ngừng a.” Cậu lập
tức sẽ lên đến đỉnh điểm vậy mà hắn lại buông tay ra! Hắn cũng không phải là
không biết nam nhân lúc đó sẽ khó chịu muốn chết, làm nũng cọ cọ trên mặt Long
Nghiễn, hôn môi hắn không ngừng, muốn. . . . làm cho hắn tiếp tục. Long Nghiễn
cứ ôm lấy thắt lưng cậu, vuốt ve mọi nơi nhưng nhất quyết không chạm vào nơi
đó, mặc cho cậu gấp gáp, mặc cho cậu cầu xin, Long Nghiễn trừ bỏ cười với cậu
thì ngoài ra không làm bất cứ cái gì nữa. Cậu chỉ có thể tự trấn an chính mình,
ai ngờ Long Nghiễn lại bắt lấy tay cậu, không để cho cậu chạm vào.
“Ai cho phép em tự mình làm?” Nói xong, Long Nghiễn
cầm lấy sợi dây thắt lưng của chiếc áo tắm, nhanh chóng trói buộc ngay tại cái
gốc dục vọng của cậu.
“Nghiên Mực, không được, lấy, lấy ra, thật là khó chịu.”
“Anh muốn em cùng anh đến, phía trước đành phải ủy
khuất em nhịn một chút, ngoan, di chuyển a.”
Nhìn nụ hôn của Long Nghiễn dịu dàng rơi trên khóe mắt
ướt át của mình, Phương Nguyệt Tầm liền ngoan ngoãn thuận theo hắn.
Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rĩ của Phương Nguyệt Tầm
như thể sắp phá tan nóc nhà, thân thể vừa thoải mái vừa khó chịu cũng đủ làm
cho cậu phát cuồng! Tay bị nắm lấy đặt qua hai bên, đừng nói cởi cái sợi dây thắt
lưng ra, mà ngay cả Long Nghiễn cậu cũng không thể ôm, thân thể không có một
chút điểm tựa càng cố gắng hết sức, nhưng lại không thể dừng lại, Phương Nguyệt
Tầm chỉ có thể để mặc tâm tình của mình là điên cuồng luận động.
Thật không thể tin được, tại sao hôm nay hắn lại
bình tĩnh như thế a?! Nhìn người yêu thủy chung bảo trì mỉm cười, Phương Nguyệt
Tầm khó nhịn được muốn đến gần để hôn hắn, lại bị Long Nghiễn kéo tay cậu, làm
cho cậu gần trong gang tấc lo lắng nhìn đôi môi hắn.
“Nghiên Mực, anh, anh còn không có, không có muốn đi
ra a?” Xin anh đó, ít nhất anh cũng phải đem dây lưng cởi bỏ a!
“Em chuyên tâm một chút cho anh.” Bất mãn đánh vào
cái mông nhỏ cậu cậu, ngay cả một động tác bình thường như vậy cũng làm cho
Phương Nguyệt Tầm bùng nổ dục hỏa.
“A, Nghiên Mực, Nghiên Mực, đổi, đến lượt em nằm xuống,
được không?”
“Bảo bối, hôm nay anh rất mệt mỏi, không có sức lực,
bằng không làm sao có thể chỉ ‘muốn’ em một lần.” Dùng cái lỗ mũi để nghĩ cũng
biết đó là lời nói gạt người! Long Nghiễn thế nhưng còn nói rất thảm thương giống
như vì bản thân mình bị bất lực nên rất khổ sở lại cảm thấy có lỗi, Nguyệt Tầm
của hắn hoàn toàn cảm động.
Nóng rực, mãnh liệt, thiêu đốt, dục vọng cố nén lúc
này được thả ra nháy mắt sung sướng mà phát tiết!
Phương Nguyệt Tầm hổn hển tựa vào trong lòng ngực
Long Nghiễn, hít thở đến nổi phổi đều muốn nổ tung.
“Xong rồi. . . . . . . Nguyệt Tầm, xuống giường!”
Long Nghiễn vỗ vỗ cái lưng đầm đìa mồ hôi của cậu, nhắc nhở cậu còn công việc
phải làm.
“Chờ, chờ, chờ em thở, thở cái đã.” Phương Nguyệt Tầm
cũng biết tiếp theo có chuyện cần làm, nhưng cậu ngay cả hô hấp cũng lộn xộn muốn
chết, đây quả thực so với trước kia đi thẳng một mạch lên mười một tầng lầu còn
mệt hơn.
“Trên giấy đã viết rõ rồi mà, làm xong liền lập tức
xuống giường, chính là do em viết đó nha.” Long Nghiễn lôi cậu từ trong lòng ngực
ra, hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tên nam nhân đáng ghét! Không phải chỉ cần đến phòng
khách thôi sao? Chờ khi cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đứng giữa phòng khách, coi cậu
làm sao xử hắn đây! Trừng mắt nhìn người yêu đang nở nụ cười mê người, Phương
Nguyệt Tầm xoay người nằm úp sấp trên giường, tiếp theo xoay ngang người lại để
hai chân rơi trên mặt đất, sau đó cho dù lo lắng nhưng Long Nghiễn vẫn ung dung
nhìn cái mông nhỏ của cậu chậm rãi rời khỏi giường rồi mới đứng lên. . . .
Giây sau, Phương Nguyệt Tầm quay đầu lại hung hăng
trừng mắt liếc nhìn người đang cười đến chảy nước mắt trên giường kia.
“Anh là tên bại hoại! Là anh cố ý! Anh hãm hại em!
Còn dám cười!”
Long Nghiễn vội vàng đi xuống ôm lấy người yêu đang tức
giận đến rơi nước mắt lại, đặt cậu lên giường vừa hôn vừa lau đi nước mắt.
“Là em đã thua đánh cược rồi nha, Nguyệt Tầm. Anh
đúng là chỉ có ‘muốn’ em một lần, cũng không làm phía sau, em tính đổi ý sao?”
“Anh, anh rất xấu xa! Rõ ràng là anh khi dễ em, em
không chấp nhận thua như thế này!”
“Được rồi a, vậy làm một lần nữa!”
“Đừng nói giỡn . . .. . . Anh, anh tức chết em!”
Người nằm trong lòng ngực mệt mỏi đến nổi đưa tay
đánh Long Nghiễn cũng không được, chỉ có thể mắng hắn là tên xấu xa, giảo hoạt,
ác liệt, đê tiện nhất trên thế giới! Cho dù biết cậu sẽ tức giận, Long Nghiễn
cũng nguyện ý lừa gạt cậu, hai người cãi cọ gần nửa ngày trời, rốt cuộc Phương
Nguyệt Tầm cũng chịu nhận mình đã thua.
“Nói chuyện a, hẳn là có chuyện muốn nói với anh đi.”
Long Nghiễn ôm lấy người yêu của hắn, thưởng thức đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé, sủng
ái hỏi.
Phương Nguyệt Tầm buồn bực nhìn hắn chăm chú, hận
không thể dùng ánh mắt đào hai cái lỗ lớn trên người hắn! Nhưng thấy vẻ mặt dịu
dàng lại khêu gợi của người yêu thật sự là một đòn trí mạng, Phương Nguyệt Tầm
thừa nhận chính mình hoàn toàn bị hắn đánh bại.
“Thực xin lỗi. . . . .Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ
mang theo món quà của anh đến trường.”
“Hảo ngoan.” Hắn cuối cùng cũng thuần phục được con
mèo nhỏ quật cường cũng rất đáng yêu này, hôn lên đôi bàn tay mềm mại, cái miệng
nhỏ nhắn, cuối cùng cũng không thể để cho cậu nghỉ ngơi, chậm rãi trườn lên người
cậu, ôm lấy rồi nhấm nháp vị ngọt chỉ thuộc về hắn.
“Nghiên Mực, anh, anh muốn làm cái gì?” Nhận thấy
thân nhiệt Long Nghiễn càng ngày càng nóng, Phương Nguyệt Tầm vô lực đẩy hắn, nhưng
như thế càng vô tình làm khơi dậy dục vọng tàn sát bừa bãi của Long Nghiễn, hắn
đem đôi tay mảnh khảnh chế trụ trên đỉnh đầu, bắt đầu khởi động thân thể cắn nuốt
người dưới thân, Phương Nguyệt Tầm bị sự đàn áp của hắn làm kinh sợ, lại bị ngọn
lửa dục vọng của hắn thiêu đốt làm kinh ngạc. Đây không phải là lần đầu kết hợp,
nhưng cậu chưa từng nhìn thấy qua bộ dáng hắn mãnh liệt như vậy, cho nên Phương
Nguyệt Tầm ngay cả mở miệng phản bác cũng không thể, còn có suy nghĩ quỷ dị là
cho dù chết trong lòng hắn đều cam tâm tình nguyện, đem trái tim cùng thân thể
đưa hết cho hắn.
Không phải hắn không muốn để cho cậu nghỉ ngơi, hắn
cũng biết cậu mệt mỏi muốn chết, nhưng hắn không cách nào chống đỡ nổi khuôn mặt
đầy yêu mị kia, cho dù hắn muốn dừng lại, cũng không thể cầm lòng được.
Đêm khuya, ngọn lửa trong phòng cũng đủ để đốt cháy
hết tất cả.
Hết
chương 47
Bắt em phát tiết 3 lần, rồi còn bắt em chủ động 'lên xuống', em không mệt mới là lạ ><~
Anh Nghiễn thật là . . . . .
August 8, 2012 at 8:59 AM
chút phí tổn sau bao ngày mong nhớ ;))