♥Chương 43♥
Có thể bởi vì có cảm giác hơi sợ hãi Nguyệt Tầm của
hắn, Long Nghiễn sau khi nói xong liền đem ngón tay của mình rút ra, để cho
Phương Nguyệt Tầm tự do nguyên vẹn!
Đầu tiên là án binh bất động, chờ đến khi thấy Long
Nghiễn tập trung tinh thần nghe điện thoại rồi nghiêm túc thảo luận cái gì đó,
cậu lặng lẽ tiến vào trong chăn, cọ a cọ, cọ a cọ, lúc cọ lên vật giữa hai
chân. . . . nói thật, cậu có chút khẩn trương, trước kia không phải không có
làm chuyện như thế này, bất quá số lần ít ỏi đến đáng thương, hôm nay. . . .Bằng
bất cứ giá nào!
“Như vậy, trước hết ngươi cùng thư ký Tỉnh ủy liên hệ
một chút, xem coi hắn. . . . .. . .” Vừa nói ra được phẩn nửa thì bỗng nhiên cảm
giác được phía dưới bị cái gì đó ướt át, ấm áp, mềm mại đầy khoái cảm bao quanh,
kinh ngạc không thôi nhìn trong chăn nổi lên tòa núi nhỏ, cái đầu nho nhỏ kia
còn cao thấp di chuyển, khoái cảm mềm yếu tê dại kêu gào liều mạng muốn xuất ra
trong miệng Nguyệt Tầm của hắn.
Tiểu bại hoại này! Đang cố ý trả thù anh có phải
không?! Lúc này làm sao có thể nói chuyện công việc được?
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc? Ngài có đang nghe
không?”
“A, ta suy nghĩ một chút, một lát sau sẽ gọi lại cho
ngươi.” Mặc cho bên kia có nói gì nữa Long Nghiễn cũng cúp máy! Đưa tay đem
chăn xốc lên, hình ảnh đập vào mắt, đánh sâu vào thần kinh, làm cho hắn gần như
sắp chết! Khuôn mặt nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, đầu lưỡi nho nhỏ, Nguyệt Tầm của
hắn ở phía dưới đang phun ra nuốt vào lửa nóng dục vọng của hắn, vô luận là xúc
giác hay thị giác, tất cả đều làm cho hắn buông vũ khí đầu hàng.
Bỗng nhiên cái chăn trên đầu bị xốc lên, Phương Nguyệt
Tầm ngẩng lên nhìn người đang kinh ngạc kia.
“Đừng dừng lại, tiếp tục.” Long Nghiễn đơn giản nói,
thật sự là rất thư thái, không muốn để cậu dừng lại.
Tựa hồ đã quên đi ý định ngu ngốc muốn trả thù hắn, nhìn đến gương mặt động tình của Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy thật hạnh phúc, tiếp tục phụng dưỡng. Lần đầu tiên vì hắn mà làm chuyện như vậy, cậu đã xấu hổ đến nỗi sau khi làm xong chui vào chăn hơn nửa ngày cũng không dám đi ra ngoài, biết làm như vậy rất thoải mái, nhưng mà sẽ thẹn thùng. Khắc khẩu, chia lìa, lại trở về bên cạnh hắn, Phương Nguyệt Tầm chỉ hy vọng mình có khả năng làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc, mặc dù có làm chuyện khiến cho cậu thẹn thùng đi chăng nữa, chỉ cần hắn thích thì cậu nguyện ý làm!
Tựa hồ đã quên đi ý định ngu ngốc muốn trả thù hắn, nhìn đến gương mặt động tình của Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy thật hạnh phúc, tiếp tục phụng dưỡng. Lần đầu tiên vì hắn mà làm chuyện như vậy, cậu đã xấu hổ đến nỗi sau khi làm xong chui vào chăn hơn nửa ngày cũng không dám đi ra ngoài, biết làm như vậy rất thoải mái, nhưng mà sẽ thẹn thùng. Khắc khẩu, chia lìa, lại trở về bên cạnh hắn, Phương Nguyệt Tầm chỉ hy vọng mình có khả năng làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc, mặc dù có làm chuyện khiến cho cậu thẹn thùng đi chăng nữa, chỉ cần hắn thích thì cậu nguyện ý làm!
Đầu lưỡi đã mỏi, cái miệng cũng tê rần, cái đầu lay
động đến sắp hôn mê, Phương Nguyệt Tầm khi nghe tiếng thở dốc của Long Nghiễn
thì biết cố gắng của mình cũng đã thành công.
“Nguyệt, Nguyệt Tầm, được rồi. . .. . . Đứng lên,
anh lập tức sẽ. . . . . .” Long Nghiễn sờ mái tóc mềm mại trên đầu cậu, ý muốn
để cho cậu buông ra bởi vì hắn sắp bùng nổ lửa nóng, nhưng Nguyệt Tầm của hắn
giống như không có nghe cứ tiếp tục hút liếm.
“Nguyệt Tầm, mau nhả ra, anh sẽ. . . . . .” Lời còn
chưa nói hết, Long Nghiễn đã hít sâu, không khống chế nổi phóng tinh hoa vào
trong miệng cậu.
Hạnh phúc quá, cũng thoải mái quá, Long Nghiễn chỉ
có thể tham lam hưởng thụ khoái cảm mà người yêu đem đến. Chờ đến khi hắn bình
tâm lại thì thấy Nguyệt Tầm của hắn đang ngồi ở giữa hai chân, khuôn mặt đỏ hồng
lau đi dịch trắng đục trên khóe miệng!
“Em, em nuốt
mất!?” Long Nghiễn kinh ngạc không thôi ôm lấy người yêu, lúc trước cậu đều nhổ
ra cái khăn, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Không đúng, sau khi cậu trở về, cả
người đều trở nên rất tích cực! Tích cực đến nổi làm cho Long Nghiễn quả thực
không thể tin được!
“Tiểu bại hoại, em muốn ép nó làm đến cùng phải không?”Gắt gao ôm lấy người yêu, vội vàng cầm
lấy ly nước đầu giường uy cậu uống, Long Nghiễn lại hôn lại sờ, không nỡ buông
tay.
“Anh là siêu nhân a, em không có bản lĩnh kia đâu.”
Tựa vào trong lòng ngực Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn
đáng yêu của mình bắt đầu làm nũng với hắn.
“Tại sao không có, đến, tiếp tục đi.” Nói xong Long
Nghiễn liền đem người đặt dưới thân.
Phương Nguyệt Tầm trừng đôi mắt to, miệng mở lớn
kinh ngạc nhìn hắn.
“Anh, anh, anh thật là siêu nhân sao? Mới vừa làm
xong a, anh còn muốn?!”
“Trạng thái để khôi phục tốt nhất cũng cần một chút
thời gian, nhưng tuyệt đối không làm chậm rãi quá trình anh yêu em.”
“Anh, anh, anh đi xuống cho em! Em hoàn toàn hiểu được
rồi, Long Nghiễn! Đối với anh một chút cũng không thể thả lỏng! Lúc nào cũng phải
bảo trì cảnh giác cao nhất!”
Long Nghiễn bị cậu chọc cười ha ha, ngay cả nước mắt
cũng chảy ra. Phương Nguyệt Tầm đấm đá làm cho người phía trên cuối cùng cũng
buông lỏng, chưa kịp bỏ chạy đã bị Long Nghiễn ôm khóa vào trong lòng ngực, hai
người ở trên giường bắt đầu một hồi đại chiến!
Đang đùa giỡn hăng say, điện thoại lại vang lên!
Long Nghiễn ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cậu, rất dễ dàng dùng một tay vẫn
trói buộc được tự do của cậu.
“Uy.. . . . .”
“Tiểu Nghiên Mực a, con đang vội chuyện gì sao?”
Phương Nguyệt Tầm tuy rằng không có dán lỗ tai lên
điện thoại, nhưng cậu vẫn có thể nghe được. Rõ ràng có người cũng xưng hô với
Long Nghiễn như vậy, cậu không khỏi có hứng thú, cũng không quấy rối nữa, phi
thường im lặng nhìn Long Nghiễn.
Người gọi điện thoại, chính là người đứng đầu ban
giám đốc, cũng là bạn rất thân của cha Long Nghiễn, hắn là người nhìn Long Nghiễn
từng ngày lớn lên. Toàn bộ tập đoàn tài chính Long thị chỉ có một mình người
này dám xưng hô với Long Nghiễn như thế.
“Bác Triệu a, con đang muốn gọi cho bác, hội nghị
kia bác chủ trì đi.”
“Tiểu Nghiên Mực, hội nghị bác có thể giúp con chủ
trì, nhưng thư ký tỉnh trưởng đã đến tận đây, dù sao con cũng phải đến lộ mặt
a.”
“Hắn đến làm cái gì? Con cho hắn tiền, chứ không phải
vay tiền của hắn, bọn họ còn dám thúc giục con! Không đi!”
“Đi! Anh lập tức đi làm!” Nghe hắn trả lời, Phương
Nguyệt Tầm đã quên phải im lặng, trừng mắt nhìn Long Nghiễn, làm cho hắn và cả
người trong điện thoại kinh hãi.
“Nguyệt Tầm, anh đã tính sẽ ở nhà với em hai ngày.”
Long Nghiễn cũng bấp chấp mình đang nói chuyện điện thoại.
“Không sao, công việc quan trọng nhất, không cho
phép anh nhàn hạ! Lập tức đi, lập tức đi, em sẽ chuẩn bị ngay bây giờ! Em lấy
quần áo cho anh, anh nhanh đi tắm rửa, có nghe thấy không!”
“Nguyệt. . . .. .
.” Nhìn người yêu đẩy hắn ra, lấy cái khăn tắm nằm trên mặt đất quấn
quanh hông đi xuống giường, mở tủ quần áo bắt đầu chuẩn bị đồ cho hắn, Long
Nghiễn cũng không biết nên xử lý như thế nào mới tốt, lúc này, đầu bên kia truyền
đến một tiếng cười sang sảng.
“Ha ha ha ha. . .. .
.. . Bác đoán con đang ngồi bất động đúng không Tiểu Nghiên Mực, “Từ nay
về sau quân vương đã có chuyện không muốn làm cũng phải làm”, bác đoán có sai
không, cậu ta chính là người gần đây khiến cho tinh thần của con không được yên
? Nếu không thể dứt ra được, thì cứ mang đến đây đi.”
“Đúng vậy a, cũng nên để cho bác nhìn thấy em ấy, một
tiếng sau con sẽ có mặt.”
Cúp điện thoại, Long Nghiễn bước xuống giường kéo lấy
người yêu đang bận rộn lại, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh.
“Nguyện ý đi cùng anh không?”
Phương Nguyệt Tầm mở lớn hai mắt, sau đó gật đầu.
Về tới bên cạnh hắn, cũng biết mình hẳn là nên phải
làm như thế nào để đối mặt tình cảm của hắn, Phương Nguyệt Tầm hiểu rõ hai người
chỉ vừa mới bắt đầu, bất luận như thế nào cũng phải ở bên cạnh hắn, sẽ dũng cảm
đối mặt với tất cả, giống như lúc này, hai người sẽ chấp nhận ánh mắt kinh ngạc
và nghi hoặc của mọi người, đi vào cái nơi đã từng gạt bỏ cậu.
……………………….
Chờ Long Nghiễn chuẩn bị xong xuôi đã hơn bốn giờ,
thấy Long Nghiễn mở cửa đi vào văn phòng, Phương Nguyệt Tầm muốn tiến lên trước
đuổi kịp cước bộ của hắn.
Sau khi cùng Long Nghiễn chào hỏi ông bác đã xưng với
Long Nghiễn là “Tiểu Nghiên Mực” kia, rồi bị hắn chọc vài câu như “Sau này nhờ
con đốc xúc công việc của Tiểu Nghiên Mực”, Phương Nguyệt Tầm xấu hổ đến đỏ mặt.
Nói vài chuyện phiếm về nhà cửa, Phương Nguyệt Tầm ngồi một bên lên mạng, nghe
bọn họ đàm luận công việc.
“Sau khi quỹ được thành lập, sẽ còn rất nhiều chuyện
phải làm, đối tượng giúp đỡ cũng phải xác định đúng điều kiện, nhưng phạm vi dạng
này rất lớn, hiện tại cũng nên cần nhiều nhân công, chỉ sợ không đủ người.” Ông
bác ngồi trên ghế sô pha, hút tẩu thuốc chậm rãi nói.
“Không chỉ riêng việc này, quỹ tài trợ này chính là
hạng mục phi doanh thu, nếu thuê thêm người, không nói tới hiện tại đã chi ra
bao nhiêu, sau này tiền lương công nhân sẽ biến thành không đáy. . . . . . đối
tượng giúp đỡ cũng rất phiền toái, chính phủ bên kia có ý muốn con đem tiền cho
bọn hắn, rồi bọn hắn mới quyết định áp dụng như thế nào, nếu nói vậy, hai ngàn
vạn của con bỏ ra là vô ích.”
Phương Nguyệt Tầm nghe một hồi lâu, cũng không thấy
bọn họ thương lượng được phương pháp gì phù hợp. Cậu do dự hơn nửa ngày, mới
dám xuất ra dũng khí, nhỏ giọng nói với Long Nghiễn.
“Cái kia. . . .. .Tuy rằng em không biết mọi người
nói đến tột cùng là cái gì, nhưng là. ..
. . .Cái kia. . . . .”
“Không sao, có ý kiến thì cứ nói a.” Nhìn cậu khẩn
trương đến nỗi hô hấp cũng rối loạn, Long Nghiễn trìu mến trấn an cậu.
“Cái kia. . . ..Em muốn nói, anh có thể dùng tiền của
mình để xây dựng trường học a, như vậy tiền cũng không rơi vào tay người khác,
điều kiện của đối tượng được giúp đỡ, cũng do chính anh quyết định, nếu trường
học được xử lý thật tốt, còn có thể kiếm thêm tiền.”
Nhìn hai người kia im lặng, làm cậu nói xong đỏ bừng
mặt, Phương Nguyệt Tầm cũng không biết lời chính mình vừa nói có buồn cười lắm
không, đối với ánh mắt của bọn họ, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa vội, nhịn không được
oán giận với Long Nghiễn.
“Anh nhìn em làm cái gì! Nói sai thì anh cũng không
cần cười nhạo em a, cả ngày chỉ biết kiếm tiền đến bị bệnh thần kinh! Sau này
em mà có xen vào công việc của anh, xuất môn sẽ bị chó rượt!”
“Ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!”
Cậu vừa dứt lời, ông bác liền ôm bụng bắt đầu giẫm
chân cười to, Phương Nguyệt Tầm buồn bực nhìn thấy Long Nghiễn rõ ràng đang đỏ
mặt! Làm cho Phương Nguyệt Tầm cũng thẹn thùng theo.
Hai người đều đỏ mặt, ai cũng không nói nên lời,
Phương Nguyệt Tầm bị ông bác tiên sinh cười đến nổi cả người không được tự
nhiên. Đợi hơn gần nửa ngày, ông bác cuối cùng cũng khôi phục một chút khí lực
để nói chuyện.
“Tiểu Nguyệt Tầm, thực sự thông minh a.”
Bị bác cười thành như vậy còn nói thông minh?!
Phương Nguyệt Tầm ủy khuất chu miệng, thấy Long Nghiễn cầm điện thoại lên.
“Thông báo cho tất cả giám đốc, buổi chiều thứ hai họp
lúc một giờ rưỡi, chuẩn bị cho ta các điều khoản pháp luật có liên quan đến việc
xây dựng trường học, còn có, ta muốn tất cả tư liệu của các trường trong khu vực,
càng chi tiết càng tốt.”
Long Nghiễn để điện thoại xuống, hướng Phương Nguyệt
Tầm đang sợ đến ngây người quắc quắc tay, nhìn người yêu đáng yêu của hắn đi đến
trước mặt, ôn nhu cầm lấy bàn tay của cậu hỏi.
“Muốn được anh thưởng cái gì?”
“Thưởng?” Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn Long Nghiễn,
trong một lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Em cho anh ý kiến tốt như vậy, đương nhiên là có
thưởng a, muốn cái gì anh cũng có thể cho em.”
“Ai?!! Anh là nói, nói, nói. . . . .. .” Người đáng yêu trừng mắt, há to miệng, quả
thực không thể nào tin được hắn thật sự tiếp thu ý kiến của cậu.
“Tại sao em nhất thời thông minh lại nhất thời hồ đồ
rồi, anh đều đã phân cho thư ký đi làm, còn không rõ sao?” Long Nghiễn cưng chiều
nhéo cái mũi nhỏ của người yêu, người yêu bỗng nhiên rất hưng phấn cười rộ lên.
“Em giúp anh sao? Thật sự đã giúp anh sao?” Này có
thể là khoảng khắc vui vẻ nhất của cậu! Quả thực so với lúc được Long Nghiễn ôm
còn vui vẻ hơn! Có thể có dũng khí để nói ra vướng mắt trong lòng thật tốt! Có
thể giúp hắn thật tốt! Phương Nguyệt Tầm giống như đứa nhỏ được quà nắm lấy quần
áo Long Nghiễn hỏi không ngừng.
Nhìn cậu hưng phấn như thế làm cho Long Nghiễn quả
thực yêu người này muốn chết! Cũng không thèm để ý còn có người thứ ba ở đây,
ôm lấy thắt lưng của cậu, ngọt ngào hôn lên khuôn mặt đỏ hồng.
“A! Ngu ngốc! Anh làm cái gì!” Hắn không thèm để ý,
nhưng cậu rất để ý a! Phương Nguyệt Tầm khuôn mặt đỏ đến dọa người đẩy Long
Nghiễn ra!
Sau đó lại truyền đến tiếng cười to của ông bác tiên
sinh, Long Nghiễn vui vẻ không thôi nhìn con mèo rừng tức giận giống như bị người
khác giẫm lên đuôi.
“Nói đi, muốn anh thưởng cho công lao của em như thế
nào. Đừng nói em không cần, ở chỗ này của anh, mặc kệ là ai, chỉ cần có một ý
kiến tốt đều phải nhận thưởng, đây là quy định anh đặt ra.”
Xấu hổ tức giận trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày,
Phương Nguyệt Tầm mới nói ra yêu cầu của bản thân, cậu muốn đi làm thêm, cậu đã
xin nghỉ hai ngày rồi, nếu không đi nhất định sẽ bị xa thải, vẫn còn một khoản
vay trong ngân hàng a!
“Bác bỏ! Chuyện này không được!” Long Nghiễn phi thường
kiên quyết nói.
“Tại sao? Anh đã nói em muốn cái gì cũng có thể mà!
Kẻ lừa đảo! Quỷ hẹp hòi! Không đáng tin!” Phương Nguyệt Tầm đang tức giận mở miệng
liền mắng, mặc kệ cậu có nói như thế nào thì Long Nghiễn cũng không đồng ý,
Phương Nguyệt Tầm cũng nói cho hắn biết “Em mặc kệ! Em muốn đi làm! Không đồng
ý cũng không được! Anh nếu không cho em đi, em liền, em liền,. . .. . . .” Gần
nửa gần trời cũng không nói được vế sau.
“Em liền cái gì?” Long Nghiễn ngược lại phi thường
bình tĩnh nhìn cậu.
“Em, em, em liền làm một thanh niên bất lương cho
anh xem!” Dùng sức dẫm chân Long Nghiễn một cái, Phương Nguyệt Tầm đưa ra một
thông điệp cuối cùng!
Mắt thấy trên trán Long Nghiễn nổi đầy gân xanh, bắt
lấy cánh tay Phương Nguyệt Tầm kéo cậu ngồi trên đùi, hung hăng đánh mấy cái
vào cái mông nhỏ.
“Người như em mà đòi làm thanh niên bất lương! Em có
gan thì thử làm cho anh xem! Coi chừng ngay cả trường học anh cũng không cho em
đi luôn bây giờ!”
“Ngu ngốc! Không cho phép đánh em! Bệnh thần kinh! Kẻ
lừa đảo! Hỗn đản! Kém cỏi!”
“Ha ha ha... Ha ha...”
Hai người nháo rất chuyên tâm, chờ
đến khi ông bác tiên sinh cười đến nổi muốn té xuống dưới đất thì bọn họ mới ý
thức được đang làm cái gì! Long Nghiễn đỏ mặt buông Phương Nguyệt Tầm ra, nhưng
con mèo rừng của hắn bị chọc giận đến nỗi mất đi suy xét bình thường, hung hăng
giẫm lên chân hắn một cái.
“Nguyệt Tầm! Không được tùy hứng.”
Nhỏ giọng nhắc cậu một câu, dùng ánh mắt ý bảo còn có người ở đây, Phương
Nguyệt Tầm mới chịu buông nắm tay xuống, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào!
Anh nhìn em, em nhìn anh, hai người
đều đỏ mặt, trái tim đập bình bịch. Long Nghiễn trộm nắm lấy tay cậu, ở trong
lòng bàn tay vuốt ve mấy cái thì buông ra.
Chờ đến khi ông bác tiên sinh cười to
dịu xuống, một bên lau nước mắt, một bên thay đứa cháu giải thích với người yêu
của nó.
“Tiểu Nguyệt Tầm vẫn còn đi học, phải
lấy bài vở làm trọng, làm thêm thì miễn đi. Dù sao thì kim khố của Tiểu Nghiên
Mực đủ để nuôi con đến già rồi, còn khoản vay của ngân hàng, Tiểu Nghiên Mực,
đây chính là sơ sót của con. Gọi điện thoại đến, trả hết đi.”
Nhìn người dù không tình nguyện cũng
phải chập nhận, Long Nghiễn ở trong lòng suy nghĩ không biết phải thưởng cho
cậu cái gì mới tốt.
Hết
chương 43
August 7, 2012 at 7:31 AM
2 cái người này thật là... ngọt ngào quá >"<
Chả biết sau này còn nhiều sóng gió ko nhỉ >"<