Bình dân hạnh phúc - Chương 2 [1]

Posted Sunday, April 15, 2012 by A-Moon
Bình dân hạnh phúc
Tác giả : Apple
 Editor : A-Moon


Chương 2 [1]

Những đứa trẻ nhà nghèo thường có nghị lực rất phi thường. Vì vậy mà tiêu chuẩn làm việc của Vệ Bình vượt hơn trên dự kiến của Lục Khải rất nhiều, thời gian chỉ mới có vài ngày nhưng trong nhà liền trở nên ngăn nắp, gọn gàng sạch sẽ, buổi sáng mỗi ngày thức dậy đều nhiệt khí bừng bừng chuẩn bị điểm tâm, buổi chiều về đến nhà liền vào phòng bếp bận rộn cho đến lúc đi ra bưng theo những món ăn đầy hương vị, quần áo lúc nào cũng được giặt sạch sẽ buổi tối thì ngoan ngoãn nằm ngủ.

Muốn hỏi hắn còn có cái gì bất mãn, thì chỉ còn duy nhất mỗi vấn đề này.

“Di? Đại ca, anh đang xem tiết mục giải trí hả? Là tiết mục gì a?” Mái tóc ẩm ướt dính sát vào khuôn mặt, nhóc con từ phòng tắm đi ra, thoải mái đi lòng vòng trong nhà, tiến vào trong bếp lấy nước uống, ngồi xổm trước tủ lạnh còn quay lại hỏi hắn, “Đại ca có muốn uống bia hay không?”

Đúng vậy! Hắn tối bất mãn chính là chuyện này! Đại khái chính là thói quen hoặc là không hề cảnh giác đối với hắn, tắm rửa xong Vệ Bình cứ như vậy mà mặc quần lót lắc lư đi khắp nơi, hắn thật sự không thể chịu nổi, mới đầu còn cho cậu mặc quần áo của hắn, vừa mặc vào càng khiến cho hắn hối hận, bởi vì quần áo quá lớn, thân thể nhóc con mảnh khảnh đường cong như ẩn như hiện càng thêm mê người, cổ áo mở rộng ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng vùng ngực trắng nõn, làm ánh mắt Lục Khải cứ muốn hướng vào trong xem. Vạt áo dài tới đùi, lúc ẩn lúc hiện, bởi vì động tác mà thường lộ ra một chút da thịt phấn nộn, quả thật làm cho hắn xém chút nữa mất kiềm chế.

Lúc thấy cậu ngồi xổm xuống làm cho phần mông lộ ra, Lục Khải lập tức đem ánh mắt dời đi, không để cho đứa nhỏ này phát hiện chính mình lúc này giống như một tên sắc lang, tự nhủ với bản thân, người thích nam nhân chính là chuyện riêng của ngươi, không cần thể hiện cho người khác biết, nhất là lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn như vậy!

“Đại ca? Anh không uống bia sao?” Vệ Bình lại lên tiếng kêu.

“Không cần!” Lục Khải khàn tiếng trả lời, thật là phiền toái, vì cái gì mỗi ngày nhóc con này đều đặn tắm rửa? Làm hại hắn không có tâm tình để xem tin tức về giá cả thị trường, lại càng không có tâm tình để xem thị trường chứng khoán.

Vệ Bình cầm chai nước đi tới, chỉ là loại nước chanh rẻ tiền mua bên ngoài, vậy mà cậu lại uống một cách ngon lành, lại cũng thực tự nhiên ngồi xuống sô pha kế bên hắn, nhìn qua TV nói: “A, là chương trình Ai là triệu phú! Có người đoạt giải không? Vận khí thật là tốt.”

“Này không phải là do vận khí, mà dựa vào thực lực, nói cậu cũng không hiểu.”

“Tôi chính là không hiểu đó, thì sao, dù sao tôi cũng sẽ không tham gia, sẽ càng không lấy được tiền thưởng.” Vệ Bình cười hì hì nói, lập tức lại kêu to lên, “Anh xem báo xong lại vứt lung tung nữa rồi!” Nói xong liền xoay người cúi xuống lấy.

Hắn định bảo cậu không cần để ý, nhưng vừa quay người qua máu mũi như thế mà hung dũng tuôn trào, dưới cái áo sơ mi dài qua đùi thì Vệ Bình hoàn toàn không có mặc quần lót! Cái mông cánh hoa tuyết trắng lộ rõ ràng, khe hở ở giữa thần bí, thậm chí có thể thấy được tận bên trong tiểu huyệt phấn hồng!

“Cậu! Cậu vì cái gì lại không mặc quần lót?!” Lục Khải bịt cái mũi, hổn hển la lên, đối với đồng tính luyến ái như hắn thì chuyện này thật sự quá kích thích, cũng quá là mãnh liệt đi!!

Đầu sỏ gây chuyện vẫn còn đang chuyên tâm nhặt báo, thuận miệng nói: “Quần lót đã giặt hết rồi nên không còn gì để mặc, có chuyện gì, anh không phải là nam nhân sao? Tôi có cái gì thì anh cũng có mà.” Nói xong rốt cuộc đem báo chí tất cả để trên tay, ngồi trở lại sô pha vừa lúc ngẩng đầu lên, hét toáng lên: “Đại ca, anh chảy máu mũi!”

Vô nghĩa! Lục Khải bịt mũi đứng dậy hướng phòng ngủ mà chạy, vọt vào phóng tắm liền bật vòi nước lạnh vùi đầu vào, Vệ Bình cũng tiến vào theo, quan tâm hỏi : “Anh làm sao vậy? Chắc là nóng trong người? Tôi biết rồi, dạo này thời tiết nóng khan, ngày mai tôi sẽ mua khổ qua với mướp đắng nấu canh cho anh uống được không? Hoặc là lúc tan ca tôi sẽ mua hai chai trà lạnh để hạ hoả ………”

“Câm miệng!” Lục Khải thật vất vả để khiến cho máu cam không chảy, tức giận cầm khăn chà chà mặt, chỉ vào cậu nói: “Ngày mai tôi đưa cho cậu tiền, đi mua quần áo với quần lót! Lần sau không cho phép cậu không mặc quần lót đi lanh quanh ở trong phòng nữa!”

“Anh cho tôi tiền mua quần áo hả? Không tốt lắm đâu!” Vệ Bình có chút lưỡng lự.

“Tôi quan tâm cậu được không, tóm lại tôi nói cái gì cậu cứ làm theo!” Lục Khải mệt mỏi nói, “Không có việc gì rồi, ra ngoài xem TV đi.”

“Úc” Vệ Bình ngoan ngoãn đáp ứng rồi bước ra ngoài.

Quả nhiên ngày hôm sau Vệ Bình đi mua quần áo, chỉ có hai bộ mà thôi, thực ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến Lục Khải cũng không tin nổi, cũng có mua thêm đồ ăn, buổi tối bưng ra một tô canh khổ qua mướp đắng cùng rau dưa xào đơn giản, sau khi ăn xong còn có thêm ly trà mát lạnh.

Hắn thoải mái mà nằm sô pha xem TV, nghĩ thầm như vậy cũng tốt a, có thể để cho đứa nhỏ ở bên người mình lâu một chút, trừ bỏ việc hắn không thể “ăn” nhưng ở phương diện khác thì rất tốt.

“Đại ca, anh không cần suốt ngày ngồi đến già bên cái máy tính a, có thể bị hư mắt, thắt lưng sẽ bị cứng, tay chân trở nên đau nhức, nhân lúc nào rảnh thì nên đi ra ngoải tản bộ một chút.” Vệ Bình ngồi kế bên hắn trên ghế sôpha uống nước chanh, nhìn thấy Tv có tình tiết vui nở nụ cười.

“Nói nhiều như vậy để làm chi, chờ tôi già rồi thì bộ dáng cũng trở nên như vậy thôi!” Lục Khải lười biếng nói, “Nhóc con, tương lai cậu có tính toán gì không?”

“Tôi?” Vệ Bình đưa mắt đen nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn TV, “Tôi không biết.”

Bởi vì mỗi lần Vệ Bình thấy hắn xem tin tức tài chính kinh tế đều đưa đôi mắt trông mong nhìn hắn, hắn cũng biết đứa nhỏ này thích náo nhiệt, cho nên mỗi ngày đều kéo dài thời gian xem TV, xem tin tức xong đều đưa điều khiển TV vào tay cậu, làm cho cậu cười hạnh phúc kêu hắn hai câu Đại ca, làm cho hắn vừa căm tức vừa hối hận.

“Không có tiền đồ, như thế nào lại không biết? Phải có mục tiêu thì mới có động lực mà phấn đấu chứ?” Lục Khải thuyết giáo.

“Kia ……. Đại ca tương lai tính làm gì?”

“Tôi tương lai? Tôi tương lai không phải cũng giống như bây giờ sao? Không cho cười, cậu còn nhỏ không được so sánh ngang với tôi.”

“Ân, tôi đây tương lai phải kiếm tiền! Kiếm thật nhiều tiền!” Vệ Bình khoái hoạt nói.

“Thật sự đúng là một lý tưởng tốt, không tồi” Lục Khải gật gật đầu, “Chỉ cần không làm chuyện xấu, kiếm thật nhiều tiền đều là lý tưởng của mọi người.”

“Giống như giấc mơ vậy!” Vệ Bình cười đến thiếu chút nữa ngã vào người hắn, thở phì phò nói, “tôi chỉ nghĩ có thể kiếm được việc làm, không cần anh cho tôi tiền thì tốt rồi! Kỳ thật cuộc sống hiện cũng rất tốt a, có nhiều tiền thì có gì tốt chứ?”

“Uy, đừng có hiểu lầm, hiện tại tôi cho cậu tiền thì tương lai cậu phải trả lại cho tôi, không phải là tiền cho không.” Lục Khải tuy rằng không cần cậu trả lại tiền, nhưng vẫn nói như vậy, bất quá trong lòng thật sự ấm áp một chút, cuộc sống hiện tại có gì là không tốt, đúng vậy, theo như lời nói của đứa nhỏ này thì từ trước đến nay, quần áo có người giặt, cơm có người nấu, còn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, xem TV,………..

Chỉ sợ chính mình sớm hay muộn sẽ có một ngày hoá thành tên sắc lang, đem cậu ăn sạch sẽ từ đầu đến cuối, hoặc không thì sẽ chảy máu mũi đến chết.

“Tôi cũng hiểu a, đó chỉ là tiền mượn thôi, anh cũng không phải anh ruột mà nuôi tôi” Vệ Bình lộ ra nụ cười sáng lạn, “Tôi có thể tự mình nuôi mình.”

Lục Khải kiềm lòng không đậu đưa tay sờ đầu cậu nói: “Cậu nhất định sẽ làm được, tiểu quỷ.”

“Cám ơn Đại ca!”

“Đã nói hoài cũng không bao giờ nhớ! Không được gọi tôi là Đại ca!”

Cái thắc mắc cuối cùng cũng thông suốt, Lục Khải ăn uống no đủ một lúc sau không khỏi cảm thán: “Cuộc sống này thật tốt đẹp.”

Không phải sao? Việc nhà có người làm, quần áo có người giặt hộ, cơm có người nấu, đồ vật này nọ cũng không cần chính mình đích thân đi mua, Vệ Bình ở nhà lại biết mặc đồ đàng hoàng, hắn còn có cái gì không hài lòng?

“Oa! Oa! Người kia thật là lợi hại! Hắn trúng được một trăm vạn lận!” Vệ Bình nhìn thấy trong màn hình TV một nam nhân đang cười sung sướng, ánh mắt sùng bái của cậu thể hiện rõ ràng, thiếu chút nữa chạy nhào vô TV.

“Ân, ân” Lục Khải không có hứng thú nhìn thoáng qua, nam nhân ôm người thân đứng trên sân khấu hoa giấy rực rỡ bay đầy trời, “Vận khí thật tốt, bởi vì câu hỏi lần này không khó lắm.”

“Một trăm vạn …… Một trăm vạn a ……..” Vệ Bình hoàn toàn say mê, “Một trăm vạn tôi có thể mua rất nhiều đồ a……. Tôi phải xài như thế nào mới có thể tiêu hết một trăm vạn a …………..”

Lục Khải nghĩ nghĩ, một trăm vạn là số tiền rất lớn hay sao? Cậu không hề biết là, trước kia đối với hắn mà nói, một trăm vạn, cũng chính là số tiêu dùng nhỏ nhoi bình thường đi?!

“Nếu cậu thực sự có một trăm vạn, cậu sẽ dễ dàng phát hiện rằng đó không phải là số tiền lớn.” Lục Khải thản nhiên nói.

“Không có khả năng!” Vệ Bình kích động đáp lại, “Một trăm vạn! Một trăm vạn a! Đó là của trời cho! Đó là một trăm vạn a! Tôi không biết bao lâu mới có được một trăm vạn a!”

La lớn đến như vậy, lỗ tai của Lục Khải gần như bị điếc đến nơi, nhìn thấy mặt Vệ Bình cực kỳ kích động, không biết vì cái gì, Lục Khải cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nhói lên, lạnh lùng nói một câu: “Nếu thật sự có một trăm vạn như thế, cậu nghĩ sẽ xài như thế nào?”

“Ân?” Vệ Bình nhíu màu đau khổ suy nghĩ, “Xài như thế nào ………. Trước hết trả hết nợ cho chị gái, trả lại tiền thuê phòng 3 tháng cho chủ nhà, sau đó đi ăn một bữa cơm thật no, rồi sau đó kím phòng thuê để ở ………..”

“Quả thực không có chuốc chữa.” Lục Khải cười nhẹ, gõ gõ đầu của cậu, “Nhóc con, nói cho cậu nghe, biết tiêu tiền thì mới có thể kiếm tiền, cậu nha, cả đời chính là mang số nghèo.”

Vệ Bình quay lại nhìn hắn, uỷ khuất nói: “Nghĩ cũng không được sao a, Đại ca?! Ngay cả tôi nằm mơ cũng mơ không được a?”

“Hừ, vậy thì cậu cứ chậm rãi mà mơ đi.” Lục Khải hướng phòng ngủ mà đi, “Chính là đừng chảy nước miếng dơ sô pha của tôi.”

Buổi sáng đúng bảy giờ bốn mươi lăm, Lục Khải đánh một cái ngáp bước xuống giường, hai phút rửa mặt rồi bước ra ngoài, theo thói quen nhìn thoáng qua trên bàn, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện không có bữa sáng?!

Sao lại thế này? Hôm nay sóc con không có mua bữa sang? Tiền không còn đủ hay sao? Tại sao ngày hôm qua cậu không nói với hắn?

Vừa nghĩ vừa quay đầu lại, không ngờ phát hiện Vệ Bình nằm ngủ co ro trên sô pha, hơi thở khò khè khò khè, nhóc con này sao lại thế này?

Không phải đi làm sao?! Vẫn còn đang ngáy ngủ? Đến tột cùng vẫn là đứa nhỏ! Lục Khải một tay kéo thân hình Vệ Bình, đem cậu thì trên sô pha dậy, “Bị muộn giờ làm rồi đó nhóc con! Tôi lái xe chở cậu ……” Thật là! Thói quen từ lâu lại trở lại, hắn hiện tại nào có xe để đi a?!

Hung hăng lay hai vai, vuốt vuốt mặt Vệ Bình, “Đến muộn đến muộn! Sẽ bị ông chủ đuổi việc! Còn không mau đứng lên cho tôi!”

“Ngô ân?” Vệ Bình mơ hồ mở to mắt, nhìn nhìn hắn.

“Ân cái đầu của cậu! Còn không mau tỉnh dậy, không phải đi làm sao? Đừng khiến cho tôi phải sử dụng bạo lực!” Lục Khải tức giận nói, cái đứa nhỏ này! Còn tưởng rằng cậu đã thực sự chịu khó làm việc, kết quả vẫn là một nhóc con.

“Hôm nay tôi được nghĩ làm.” Vệ Bình xoa xoa mắt nói, theo bản năng dựa vào cọ trong lòng ngực Lục Khải, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, “Úc, Đại ca, tôi không nghĩ tới anh lại dậy sớm như vậy………..Đế tôi chạy đi mua điểm tâm.”

Là được nghĩ a, Lục Khải thở dài một hơi, vỗ vỗ bé con trong lòng ngực vẫn còn mơ màng ngủ: “Cậu khó có được một ngày nghĩ, cứ tiếp tục ngủ đi, tôi sẽ đi mua, cậu muốn ăn cái gì? Bánh bao? Bánh quẩy? Sữa đậu nành? Cơm nắm?”

Khoảng cách thật gần, có thể thấy được lông mi của Vệ Bình thật dài a, lại đen dày giống như cánh quạt nhỏ, đôi môi màu phấn hồng rất mê người.

“Uy, nói chuyện a, muốn ăn cái gì?” Lục Khải ngăn không để chính mình miên man suy nghĩ, thô lỗ lắc lắc cậu.

Vệ Bình ngáp một cái, vẫn như cũ nhắm mắt, trên mặt bỗng nhiên nở một nụ cười hạnh phúc, nhỏ giọng nói: “Chờ tôi có tiền, muốn ăn bánh quẩy thì ăn bánh quẩy, muốn ăn bánh bao thì ăn bánh bao, bánh quẩy mua hai cái, tay trái cầm một cái, tay phải cầm một cái.”

Lục Khải thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.

[cont]

3 comments:

  1. Unknown

    Kaka pạn Lục Khải k có tiền đồ. Sao nghía con nhà ngtaz kĩ thế kia. Còn pạn trẻ Vệ Bình thiệt là gây án còn ngu ngơ piện pạch taz. Cách xài tiền của pạn Vệ Bình hơi lai lai taz. Taz cũg còn xài tiền BaMe phát cho. Kaka còn đoạn tay trái 1 cái tay phải 1 cái. Kaka pạn trẻ Vệ Bình là 1 tiểu trư ham ăn siêng làm cả tắm rửa kaka XD

  1. Unknown

    Đọc chương này thấy bé Vệ vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. May mắn là bé gặp dc Lục Khải ^^~
    Chưa đcọ hết cả truyện nhưng từ những cương đầu mà bạn đã trau chuốt thế này thì thiệt là giỏi a =]]
    Tiếp tục theo dõi @.@

  1. Seungjun

    “Chờ tôi có tiền, muốn ăn bánh quẩy thì ăn bánh quẩy, muốn ăn bánh bao thì ăn bánh bao, bánh quẩy mua hai cái, tay trái cầm một cái, tay phải cầm một cái.” Chộ ôi, bắt tay phát! XD
    Tung tim ❤💙💚💛💜

Post a Comment