TA ÁI NINH TĨNH LỘ
CHI QUẤT KHÍ
Tác giả: Lâm Tử Tự
Editor: Asia Moon
--------------------------
Chương
3
Phát hiện thấy đêm qua Phó Thiên Kiệt không về nhà,
lúc sáng rời giường, Lam Sơ Hạ bắt đầu cảm thấy lo lắng cho hắn, muốn gọi điện
thoại hỏi thăm lại sợ làm phiền đến hắn, cẩn thận suy nghĩ, Phó Thiên Kiệt lớn
như vậy rồi, hắn có thể tự chăm sóc bản thân. Có lẽ lúc này mà gọi điện thoại,
sẽ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn, không chừng còn bồi thêm một câu:
“Không cho phép quấy rầy công việc của tôi”, cho nên cậu lưỡng lự, cảm thấy bản
thân làm vậy thực mất mặt, Lam Sơ Hạ cuối cùng vẫn buông ống nghe xuống, một
mình đón xe buýt đến trường.
Đến tận lúc tối, Phó Thiên Kiệt vẫn chưa trở về, Lam
Sơ Hạ vừa ăn cơm, vừa thỉnh thoảng nghiêng tai lắng nghe, rồi ngước nhìn đồng hồ,
đoán rằng Phó Thiên Kiệt đêm nay có thể sẽ không trở về nhà.
Đến mười giờ đúng, Lam Sơ Hạ vào nhà bếp lấy nước uống,
mới phát hiện phía sau có động tĩnh, cậu vừa quay đầu lại, kinh ngạc thấy Phó
Thiên Kiệt đang tựa vào cửa bếp nhìn cậu.
Đã được một đoạn thời gian dài cho đến tận tối nay,
đây là lần đầu tiên ánh mắt hai người gặp nhau.
Phó Thiên Kiệt đã thay đổi áo sơ mi cùng quần dài bằng
vải bông mềm mại mặc ở nhà, trong tay cầm cái ly thủy tinh, đôi mắt phượng đen
bóng nhìn cậu chăm chú, làm cho Lam Sơ Hạ cảm thấy một trận bất an.
Phó Thiên Kiệt đi chầm chậm tới, không nói gì, chỉ
đưa cái ly đang cầm trong tay đến trước mặt Lam Sơ Hạ.
Lam Sơ Hạ sửng sốt, cũng đưa tay tiếp nhận, sau đó mở
tủ lạnh lấy nước lọc, thay Phó Thiên Kiệt đổ đầy vào cái ly rồi trả lại cho hắn.
Lúc này, Phó Thiên Kiệt đang đứng bên người Lam Sơ Hạ,
gần đến nổi cơ hồ có thể chạm đến lồng ngực hắn, cánh tay rắn chắc của đối
phương mang theo cảm giác ấm áp, Lam Sơ Hạ ngay cả một cử động nhỏ cũng không
dám, hạ mi mắt đứng im.
Thấy cơ thể cứng ngắc và thái độ khẩn trương của Lam
Sơ Hạ, Phó Thiên Kiệt chớp mắt mấy cái, xoay người đi đến cửa bếp, như chợt nhớ
ra cái gì liền quay đầu lại nói: “Gần đây công việc của tôi rất nhiều, rất bận
rộn, kỳ thi ở đại học đã kết thúc, trong văn
phòng có rất nhiều case cần phải giải quyết, cho nên tôi sẽ thường xuyên
ngủ lại nơi đó, hoặc là ở khách sạn gần chỗ làm, vì vậy không thể chở cậu đi học.”
Lam Sơ Hạ cúi đầu lắng nghe, không đáp một tiếng.
Phó Thiên Kiệt đột nhiên gọi: “Tiểu Hạ.”
Lam Sơ Hạ giật bắn người, nhanh chóng ngẩng đầu, đôi
mắt trong trẻo lần nữa đối diện với cặp mắt phượng lợi hại kia, trái tim đập dồn
dập trong lòng ngực.
Thế nhưng Phó Thiên Kiệt chỉ gọi hai tiếng như vậy rồi
thôi, không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phòng của hắn.
Chỉ kêu tên của
mình thôi sao? Lam Sơ Hạ có chút khó hiểu, cũng không
muốn suy nghĩ nhiều.
◆◇◆◇◆
Mấy ngày kế
tiếp, Phó Thiên Kiệt lại tiếp tục không về nhà, Lam Sơ Hạ một mình ở trong căn
nhà thật to, đáy lòng có một sự tĩnh lặng không nói thành lời, mà bên trong sự
tĩnh lặng này lại ẩn chứa một chút tịch mịch. Lam Sơ Hạ kỳ thật không muốn ở
nhà một mình, từ nhỏ đã trở thành cô nhi, cậu đối với những nơi quạnh quẽ có một
loại cảm giác sợ hãi, cho nên lúc này cho dù là Phó Thiên Kiệt cũng tốt, chỉ cần
có hắn ở nhà, Lam Sơ Hạ dù sao cũng không cảm thấy cô đơn.
Từ khi bắt đầu sinh hoạt cùng nhau, Lam Sơ Hạ một mực
quan sát Phó Thiên Kiệt, lúc mới đầu, cậu nghĩ Phó Thiên Kiệt là người “sống về
đêm”, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc nhìn thấy hắn đem nữ nhân hoặc nam
nhân khác về nhà, nhưng kết quả là tất cả những suy đoán của Lam Sơ Hạ đều
không có xảy ra. Cuộc sống của Phó Thiên Kiệt đơn giản đến nỗi khiến cho người
ta kinh ngạc, trường học, văn phòng luật, tòa án, cục cảnh sát, đây là những địa
phương hắn thường lui tới, toàn bộ thời gian của hắn đều dồn hết cho việc học
và công việc, thời gian cá nhân ít ỏi đến đáng thương, bất cứ lúc nào cậu cũng
chỉ thấy hắn đang đọc sách, hoặc xem tài liệu.
Lam Sơ Hạ mê mang, cậu không đoán ra được Phó Thiên
Kiệt rốt cuộc là cái dạng người như thế nào. Anh ta chẳng lẽ không …….. thích bạo lực sao? Anh ta không mua nam nhân
qua đêm sao? Sự thật diễn ra ngay trước mắt không khỏi thay đổi cách nhìn của
cậu về Phó Thiên Kiệt. Lam Sơ Hạ nghĩ rằng: có
lẽ do thời gian ở chung quá ngắn, tiếp qua một đoạn thời gian nữa, nói không chừng
mình sẽ phát hiện ra được một mặt đáng sợ khác của Phó Thiên Kiệt chăng?
Buổi tối hôm nay, Phó Thiên Kiệt trở về nhà rất sớm,
sau đó hắn một mạch đi vào thư phòng, không trở ra nữa.
Thấy Phó Thiên Kiệt không việc gì bất ổn, Lam Sơ Hạ
yên lòng. Trong lúc làm bài tập, đột nhiên Lam Sơ Hạ nghe thấy tiếng chuông cửa
dồn dập vang lên, dọa cậu nhảy dựng, không biết đã trễ như thế này rồi mà còn ai
đến đây nữa. Lam Sơ Hạ biết Phó Thiên Kiệt đối với không gian riêng tư của mình
rất cố chấp, sẽ không dễ dàng cho người lạ vào nhà, sau hơn một tháng trời ở nơi
này, đây chính là lần đầu tiên Lam Sơ Hạ nghe thấy có người bấm chuông.
Lam Sơ Hạ chạy nhanh ra ngoài cửa, nhấc điện thoại
nói chuyện với người đang đứng ngoài: “Xin hỏi anh muốn tìm ai?”
Lúc này Phó Thiên Kiệt đã đi ra khỏi thư phòng, nói
với Lam Sơ Hạ: “Để cho anh ta vào nhà.”
Một lát sau, chuông lần thứ hai vang lên, Lam Sơ Hạ
mở cửa, một vị nam nhân trẻ tuổi đứng ở ngoài: “Xin chào.”
Tiếp đón khách nhân vào nhà, Lam Sơ Hạ nhìn thấy người
trước mắt này đeo một cái kính gọng vàng, dáng vẻ nhã nhặn cất lời: “Xin chào,
tôi là Diệp Nhã Ngạn, đồng nghiệp của Thiên Kiệt ở văn phòng luật, cậu chắc là
Tiểu Hạ?”
Lam Sơ Hạ kinh ngạc khi nghe đối phương kêu tên
mình, cậu theo bản năng gật đầu.
Phó Thiên Kiệt chầm chậm đi tới: “Nhã Ngạn, tìm được
tư liệu chưa?”
“Ân, tìm được rồi.”
Phó Thiên Kiệt dẫn Diệp Nhã Ngạn vào thư phòng: “Tôi
chờ anh nãy giờ.”
“Nghe được điện thoại của cậu, tôi lập tức chạy đến.”
Đột nhiên nghe thấy người tên Diệp Nhã Ngạn này gọi
mình là “Tiểu Hạ”, Lam Sơ Hạ nghĩ: Phó
Thiên Kiệt đã giới thiệu mình cho nhóm đồng nghiệp của anh ta sao? Xem ra anh
ta thật sự coi mình là người trong nhà, anh ta cũng không giấu diếm chuyện bản
thân có thêm một đứa em trai. Nghĩ đến thân thế của mình, Lam Sơ Hạ có chút
ảm đạm, nhớ đến sự đối đãi ôn nhu của những người ở Phó gia, lại nghĩ đến Phó
Thiên Kiệt, nội tâm đột nhiên đập mạnh.
Một lúc sau, Lam Sơ Hạ phát hiện Diệp Nhã Ngạn cùng
Phó Thiên Kiệt vẫn phi thường nhập tâm bàn bạc công việc ở thư phòng, Lam Sơ Hạ
nghĩ mình nên pha trà cho khách mới phải đạo, nên cậu vào nhà bếp, nhưng như thế
nào cũng không kiếm ra lá trà. Bình thường Phó Thiên Kiệt chỉ uống cà phê, mà
do chính tay hắn pha, hắn có trọn cả một bộ dụng cụ pha cà phê, nhưng mà Lam Sơ
Hạ không biết cách sử dụng những thứ đó. Nghĩ nghĩ, Lam Sơ Hạ đành phải pha loại
cà phê hòa tan mà hắn đã mua, vốn dùng để nâng cao tinh thần khi làm việc
khuya.
Nhẹ nhàng gõ cửa, cố ý làm cho hai người đang say
sưa bàn bạc công việc kia chú ý đến, cậu mới bưng cái khay có đặt hai tách cà
phê nóng bước vào phòng.
Lam Sơ Hạ không nói lời nào, chỉ cẩn thận đặt hai
tách cà phê xuống bàn, sau đó lập tức ly khai.
Cậu nghe thấy giọng nói của Diệp Nhã Ngạn vang lên từ
phía sau: “Cám ơn cậu, Tiểu Hạ.”
Ánh mắt Diệp Nhã Ngạn nhìn chăm chú vào nơi Lam Sơ Hạ
rời đi, sau đó hắn quay sang cười nói với Phó Thiên Kiệt: “Em trai của cậu thật
hiểu chuyện a!”
Phó Thiên Kiệt nhìn tách cà phê, sau đó mỉm cười:
“Thật ngại quá, chỉ lo cùng anh thảo luận vụ án.”
“Không sao.”
Một hơi uống hơn phân nửa cà phê trong tách, Diệp
Nhã Ngạn lại cầm lấy bản hồ sơ, tay kia cầm bút, đột nhiên nói: “Thiên Kiệt,
không nghĩ tới Tiểu Hạ lại đáng yêu như vậy, cậu chắc không biết là cậu ta với
cậu có vài điểm giống nhau, thật đúng là hữu duyên.”
Câu nói của Diệp Nhã Ngạn vô tình đụng đến tâm sự của
Phó Thiên Kiệt, hắn giật mình, sau đó lắc đầu nói: “Chúng tôi tuyệt đối không
giống nhau.”
Lúc Diệp Nhã Ngạn sắp sửa ra về, Lam Sơ Hạ đã thay đổi
áo ngủ nhưng chưa có ngủ, vẫn đi ra tiễn khách.
Diệp Nhã Ngạn tươi cười nói: “Tiểu Hạ, cà phê uống
ngon lắm a!”
Nhìn người nam nhân nở nụ cười ôn hòa trước mắt, Lam
Sơ Hạ thực tự nhiên giơ tay chào hắn: “Diệp đại ca, tạm biệt!”
Nghe được cách xưng hô của Lam Sơ Hạ đối với Diệp
Nhã Ngạn, Phó Thiên Kiệt không khỏi quay đầu nhìn về phía Lam Sơ Hạ, thấy đôi mắt
Lam Sơ Hạ giống như chứa một màng nước trong suốt, đáy lòng Phó Thiện Kiệt trở
nên kích động, không khỏi nhớ đến cái đêm hè một năm về trước, đôi mắt kia rưng
rưng nước mắt, động lòng người, ánh mắt đó khơi dậy tất cả dục vọng cuồng bạo ở
đáy lòng hắn, giống như ngọn lửa thiêu hủy toàn bộ lý trí.
Lam Sơ Hạ vừa quay đầu sang lại chạm phải đôi mắt của
Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ lập tức cả kinh, sau đó nhận ra cậu đang mặc áo ngủ bằng
vải bông đứng trước mặt Phó Thiên Kiệt, Lam Sơ Hạ bắt đầu sợ hãi, cậu cúi gục đầu
xuống, hai tay nhanh chóng nắm chặt cổ áo, sau đó cậu gần giống như chạy trốn
vào phòng ngủ của mình.
Nhìn thân ảnh Lam Sơ Hạ biến mất sau cánh cửa phòng
màu trắng, nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh, trong lòng Phó Thiên Kiệt nảy
sinh một trận đau đớn, hắn không có lập tức quay trở về thư phòng tiếp tục làm
việc, mà chậm rãi ngồi xuống bộ ghế sô pha trong phòng khách.
Phó Thiên Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng
chua chát, Lam Sơ Hạ vì sao có thể tự nhiên kêu Diệp Nhã Ngạn là “Diệp đại ca”?
Cậu chưa bao giờ xưng hô với hắn như vậy. Phó Thiên Kiệt không khỏi nghĩ đến việc
Lam Sơ Hạ có phải vẫn còn nhớ rất rõ ràng chuyện đã xảy ra đêm đó? Vì sao Tiểu
Hạ đối với một người xa lạ như Diệp Nhã Ngạn lại có thể tự nhiên thân thiết đến
như vậy? Có phải vì Diệp Nhã Ngạn thoạt nhìn là người dễ gần không? Nghĩ như vậy,
Phó Thiên Kiệt bất đắc dĩ cười khổ, đứng lên trở về thư phòng.
◆◇◆◇◆
Ngày hôm sau Diệp Nhã Ngạn lại tới nữa, Lam Sơ Hạ mỉm
cười tiếp đón hắn, Diệp Nhã Ngạn cũng rất tự nhiên nở nụ cười tươi rói: “Xin
chào, Tiểu Hạ.”
Công việc làm được hơn một nửa, Phó Thiên Kiệt đi
pha cà phê, Diệp Nhã Ngạn ra khỏi thư phòng, đi dạo xung quanh phòng khách, hoạt
động gân cốt sau mấy tiếng ngồi cứng ngắc trên ghế, hắn thấy Lam Sơ Hạ ra khỏi
phòng, liền bắt chuyện với cậu.
“Tiểu Hạ, chuyển đến trường mới đã quen chưa?”
“Thích nghi rất chậm.”
“Không nên gấp gáp, dần dần sẽ quen thôi.”
Nhìn thấy nam sinh trước mắt này dung mạo cực kì
đáng yêu, Diệp Nhã Ngạn đối với cậu nảy sinh nhiều hảo cảm, không nghĩ rằng em
trai của Phó Thiên Kiệt lại là một đứa nhỏ thanh tú đến như vậy.
Diệp Nhã Ngạn ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ giọng hỏi
Lam Sơ Hạ: “Tiểu Hạ, ở cùng với Thiên Kiệt có quen không?”
“Ân.” Lam Sơ Hạ không biết những lời này của Diệp
Nhã Ngạn có ý gì, chỉ biết gật đầu.
“Thiên Kiệt thoạt nhìn có chút lạnh lùng, khô khốc,
nhưng đối nhân xử thế tốt lắm, cậu đừng sợ hắn.”
“Ân.”
“Hắn rất nghiêm khắc đi.”
“Ân.” Đối với câu này, Lam Sơ Hạ lại gật đầu, cậu nhớ
đến phong cách làm việc cẩn thận tỉ mỉ mà lãnh ngạo của hắn.
Diệp Nhã Ngạn nở nụ cười: “Tính cách của hắn rất
nghiêm túc, đặt ra yêu cầu rất cao đối với người khác, hắn là người như vậy, cậu
đừng để ý.”
Lam Sơ Hạ lại gật đầu.
Đúng lúc này, Phó Thiên Kiệt bưng hai tách cà phê tiến
lại, nâng giọng hỏi: “Anh đã nói cái gì với Tiểu Hạ?”
“Yên tâm, không có nói xấu cậu đâu.” Diệp Nhã Ngạn
nói xong nháy mắt với Lam Sơ Hạ, sau đó liền đi theo Phó Thiên Kiệt trở lại thư
phòng.
Lam Sơ Hạ nghĩ đến những lời của Diệp Nhã Ngạn nói
lúc nãy, cậu cảm thấy Phó Thiên Kiệt có được một người đồng nghiệp như Diệp Nhã
Ngạn thật là tốt, có câu ‘vật hợp theo loài’, cậu tin rằng Phó Thiên Kiệt hẳn
cũng có một mặt thiện lương, nhưng mà….. còn mặt khác thì sao? Nói không chừng
cái mặt kia ngay cả Diệp Nhã Ngạn cũng không nhìn ra. Tuy rằng nghĩ như vậy,
nhưng hình tượng Phó Thiên Kiệt trong mắt Lam Sơ Hạ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo
ban đầu.
◆◇◆◇◆
Gần đây, công việc của Phó Thiên Kiệt rất nhiều, khi
trở về nhà thì trời đã khuya, thậm chí có lúc hơn nửa đêm mới về, Lam Sơ Hạ
không giống trước kia tự nhốt mình trong phòng nữa, thỉnh thoảng sẽ ra phòng
khách ngồi xem TV.
Hôm nay, Lam Sơ Hạ đang học bài đột nhiên cảm thấy bụng
kêu rột rột, vì thế đi nấu mì gói ăn cho đỡ đói. Khi mì sắp chính, cậu nghe thấy
bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Là Phó Thiên Kiệt
đã trở về sao? Tại sao hôm nay anh ta lại về sớm như vậy?
Nhớ đến Phó Thiên Kiệt đã từng nói qua không cho cậu ăn mì gói, Lam Sơ Hạ có
chút sợ hãi, cậu vội vàng bưng bát mì, cúi đầu bước nhanh về phía phòng mình.
Không lường trước được, mới bước ra khỏi cửa bếp, đầu
cậu đã đụng phải Phó Thiên Kiệt, tay run lên, hơn phân nửa bát mì đổ hết ra
ngoài, nước nóng chảy thẳng xuống mu bàn tay cậu.
“A!” Lam Sơ Hạ bị nóng, theo bản năng buông tay, cả
bát mì đều rơi xuống mặt đất.
Lam Sơ Hạ vừa ngẩng đầu, thấy ánh mắt Phó Thiên Kiệt
đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo vài phần ngạc nhiên,
Lam Sơ Hạ sợ Phó Thiên Kiệt cũng bị dính bẩn, vội vàng cao thấp quan sát hắn,
may mắn tây trang của hắn một chút vết bẩn cũng không có, ngay cả dép lê cũng sạch
sẽ.
Lúc ánh mắt Lam Sơ Hạ dừng trên bãi chiến trường
trên mặt đất, vội vàng cúi đầu nói: “Thực xin lỗi……. tôi lập tức dọn….” Nói
xong xoay người muốn chạy, lại bị Phó Thiên Kiệt một phen giữ chặt lấy.
“A……” Lam Sơ Hạ nhỏ giọng la lên một tiếng đầy hoảng
sợ, cậu đã bị Phó Thiên Kiệt bế lên, chân dài bước nhanh ra khỏi nơi hỗn loạn
đó, trực tiếp đi đến nhà bếp, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu đứng xuống mặt đất, nắm
chặt hai cổ tay nhỏ, đưa tới trước vòi nước rửa sạch.
Lam Sơ Hạ lúc này mới cảm thấy cơn đau ập tới.
Phó Thiên Kiệt mở vòi nước, cầm tay cậu để dưới nước
lạnh một lúc, sau đó nhanh chóng hứng đầy một chậu nước, đến tủ lạnh lấy vài khối
băng đá bỏ vào, rồi đem hai bàn tay cậu nhúng vào trong chậu.
Lam Sơ Hạ nhìn hai bàn tay đều bị phỏng, tẩm ở trong
nước đá lạnh ngắc làm cho lưng cậu run lên, cậu gắt gao cắn chặt răng, mà Phó
Thiên Kiệt lại cầm lấy cổ tay Lam Sơ Hạ không có ý định buông ra, cảm giác bị
giữ lấy mạnh mẽ như vậy làm cho hai chân Lam Sơ Hạ hơi phát run.
Giống như……. Đây không phải là lần đầu tiên bị hắn nắm
cổ tay chặt như vậy, một lần kia……….
Lam Sơ Hạ đơn giản nhắm mắt lại, không dám suy nghĩ
nữa.
Nhìn thấy bộ dáng hơi hơi run rẩy của cậu, trong
lòng Phó Thiên Kiệt xẹt qua một suy nghĩ khác thường, nghĩ rằng, tuy đã ở chung
lâu như vậy, đây là khoảng cách gần nhất của hai người, không nghĩ tới lại nhờ
vào cái dạng lý do này.
Những phần khác không bị bỏng đã lạnh cóng lên, Phó
Thiên Kiệt vẫn như cũ nắm chặt cổ tay không cho phép cậu động đậy, thẳng đến
khi hắn phát hiện Lam Sơ Hạ có chút giãy dụa mới trầm giọng nói: “Phương pháp xử
lí vết bỏng như thế này là tốt nhất.”
Đợi đến khi được lấy tay ra khỏi nước đá, Lam Sơ Hạ
nhìn mu bàn tay đều đỏ bừng, tay trái đỡ hơn một chút, còn tay phải gần như sưng
đỏ cả bàn tay, may mà không có dấu hiện nổi bọc nước hay sưng mủ. Lấy tay khỏi
nước đá không bao lâu, trên mu bàn tay lại bắt đầu phát nóng khiến cho cậu tự
mình nhúng tay vào nước.
Sau khi đổi qua chậu nước đá khác, Phó Thiên Kiệt mới
nói: “Tôi chở cậu đi bệnh viện.”
Lam Sơ Hạ vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không cần.
“Thật sự không đi?”
“Ân.”
“Vậy tiếp tục ngâm tay vào nước đá.” Phó Thiên Kiệt
nhìn Lam Sơ Hạ, cũng không kiên trì bắt ép cậu nữa, phân phó một câu này xong,
hắn liền rời khỏi nhà bếp đi lau dọn chỗ dơ trên sàn nhà.
Trong lòng Lam Sơ Hạ thực ảo não, cậu cảm thấy chính
mình thực ngu ngốc, cuối cùng chẳng những để cho Phó Thiên Kiệt phát hiện mình
lén ăn mì gói, còn để cho hắn phải dọn dẹp.
Phó Thiên Kiệt bên kia cũng ảo não, hắn cảm thấy đứa
nhỏ này mỗi khi nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy quỷ, không phải hắn chỉ về
nhà sớm hơn một chút thôi sao, vì cái gì lại sợ hãi đến như vậy?
Phó Thiên Kiệt thay Lam Sơ Hạ bưng chậu nước đá chuyển
đến phòng khách, ngồi xuống nhìn mu bàn tay đỏ bừng của cậu, Phó Thiên Kiệt chậm
rãi mở lời: “Tiểu Hạ….”
Thân mình Lam Sơ Hạ run lên, ngẩng đầu liếc nhìn Phó
Thiên Kiệt một cái, đôi mắt đen tròn toát ra nỗi khiếp đảm cùng hối lỗi, nhưng
chỉ trong lập tức, cậu liền cúi đầu trở lại hình dáng con thỏ nhỏ yếu ớt.
“Tuy rằng tôi có nói là ăn mì gói không tốt cho cơ
thể, nhưng nếu cậu thích ăn thì cứ ăn, bây giờ cậu còn đói không?”
Lam Sơ Hạ lắc đầu.
Mu bàn tay của cậu vẫn còn nóng rực, không thể nào
không ngâm nước đá được, Phó Thiên Kiệt đành phải chuẩn bị chăn mền, trải trên
ghế sô pha cho cậu ngủ, lại ân cần giúp cậu kéo cái bàn lại gần hơn một chút.
Trước khi tắt đèn, Lam Sơ Hạ nhỏ giọng nói: “Thực
xin lỗi.”
Phó Thiên Kiệt nghe xong cũng không quay đầu lại,
ngón tay nhẹ nhàng ấn công tắc điện, sau đó cả phòng khách chìm trong đêm tối.
Qua giữa đêm, mu bàn tay của cậu tuy còn đau, nhưng
so với hồi tối đã đỡ hơn rất nhiều, làn da đỏ bừng thoạt nhìn có chút sưng,
nhưng không có bọc nước.
Đến bữa sáng, Lam Sơ Hạ dùng tay trái cầm chén, tay
phải cầm bánh mì, vừa ăn vừa nhìn trộm Phó Thiên Kiệt.
Phó Thiên Kiệt đang đọc tin tức trên báo, thẳng đến
khi ăn xong bữa sáng, trong lúc dọn dẹp chén bát trên bàn, hắn nhân tiện hỏi một
câu: “Muốn tôi đưa đến trường không?”
Lam Sơ Hạ không muốn vì vết thương nhỏ này mà phải
xin nghỉ phép, đành gật đầu.
Từ đầu năm học
tới giờ cậu cố gắng đi học đầy đủ không nghỉ bữa nào, vậy mà cuối cùng vẫn phải
bỏ hết hai tiết học, nguyên nhân là do Phó Thiên Kiệt không nói lời nào tự động
chở cậu thẳng đến bệnh viện khám, hắn cũng giúp cậu gọi điện thoại đến trường xin
nghỉ hai tiết.
Buổi chiều cùng ngày, Phó Thiên Kiệt ngồi trên ghế
sô pha ở văn phòng, kiên nhẫn lắng nghe khách hàng kể lể dài dòng, một lúc sau
hắn chỉ đơn giản trả lời: “Case này tôi đã lo liệu xong xuôi, xin cô cứ yên
tâm, tôi chưa bao giờ ra tòa mà không nắm chắc phần thắng. Thời gian chuẩn bị
kiện cáo cần ba ngày, trong ba ngày này chúng ta có thể cùng thảo luận với đối
phương để tìm ra cách giải quyết hợp lý nhất, tôi biết cô không muốn bức hắn đến
đường cùng, nhưng nếu không giải quyết được, cô cũng có thể đưa ra yêu cầu về
việc bồi thường tiền bạc, nếu cô muốn hắn ta bị táng gia bại sản cũng có thể.”
Vị khách “nga nga” gật đầu liên tục, vẻ mặt mang theo
biểu tình kinh sợ.
Sau khi tiễn khách, Diệp Nhã Ngạn thấy Phó Thiên Kiệt
đang dọn dẹp tài liệu bỏ vào bao hồ sơ, hắn lập tức hỏi: “Bây giờ cậu đã muốn về
rồi sao? Còn chưa đến năm giờ mà!”
“Ân, tôi đem tài liệu về nhà sửa sang lại.”
“Kỳ quái…….” Diệp Nhã Ngạn cùng thư ký Hà Mĩ trao đổi
ánh mắt, lại không khỏi tò mò nói: “Khoảng thời gian gần đây, cậu nếu không có
việc gì gấp cũng không vội vàng trở về nhà mà? Tôi còn tính rủ cậu đêm nay cùng
nhau đi ăn để chúc mừng vụ án đã kết thúc.”
Phó Thiên Kiệt bỏ bao hồ sơ vào cặp, một tay cầm lấy
áo khoác, nói: “Mới vừa hoàn thành xong một case tôi cũng muốn chúc mừng, nhưng
đây chỉ là case nhỏ thôi, đợi đến khi hoàn thành một case lớn, lúc đó cùng nhau
đi ăn mừng!”
“Nhưng vì lúc này cậu đã thi xong trong trường rồi,
cho nên chúng tôi……….”
Phó Thiên Kiệt đi đến cửa quay đầu lại nói: “Hai người
cứ đi ăn mừng trước! Sắp tới, tôi sẽ về nhà một thời gian!”
“Cái gì? Thiệt là tò mò, Thiệt Kiệt, vì sao phải về
nhà?” Hà Mĩ nháy mắt với Diệp Nhã Ngạn, bắt đầu lộ ra tính nhiều chuyện của nữ
nhân.
“Có chút việc………..”
“Nếu có chuyện gấp muốn tìm cậu…….”
Không đợi Diệp Nhã Ngạn nói xong, Phó Thiên Kiệt đã
tiếp lời: “Không sao đâu, nếu có chuyện khẩn cấp, tôi sẽ tự giải quyết trước.”
Nói xong, hắn lập tức rời đi, bỏ lại hai người đang đứng nhìn nhau khó hiểu.
“Thiên Kiệt lúc nào cũng bày ra bộ dáng không có gì
mà hắn làm không được.” Hà Mĩ nhìn Diệp Nhã Ngạn, “Em a! Thật sự rất muốn cùng
hai đại soái ca đi Pub uống một chén, quả nhiên! Muốn có thêm Thiệt Kiệt đúng
là gian nan vất vả a.”
“Quên đi, Thiên Kiệt chắc có chuyện riêng của hắn.”
◆◇◆◇◆
Thời điểm tan học, Lam Sơ Hạ đang do dự xem rốt cuộc
nên trở về nhà nấu cơm hay giải quyết luôn bữa chiều ở bên ngoài, chính là lúc
cậu đang mang theo suy nghĩ đó ra khỏi cổng trường, đột nhiên nhìn thấy cách đó
không xa có một chiếc xe màu lam đang đậu, kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt
anh tuấn của Phó Thiên Kiệt hiện ra trong tầm mắt Lam Sơ Hạ.
Anh ta tới đón mình……..
Lam Sơ Hạ cúi đầu, vội vàng đi đến chỗ chiếc xe.
Không khí mát mẻ bên trong xe cùng với không khí oi
bức bên ngoài giống như chia làm hai thế giới.
Phó Thiên Kiệt cầm tay lái, một bên lái xe một bên hỏi:
“Tay……. Thế nào?”
“Hoàn hảo, không còn đau nữa.”
Nhìn cả hai bàn tay của Lam Sơ Hạ đều phải quấn băng
gạc giống như một con mèo nhỏ có đôi tay màu trắng, trong lòng Phó Thiên Kiệt
dâng lên một chút áy náy, nếu không phải do hắn, thì chúng nó cũng không bị bao
bọc thành như vậy trong cái thời tiết nóng bức này.
Sau khi về đến nhà, Phó Thiên Kiệt thay đổi quần áo,
đi vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Lam Sơ Hạ trộm nhìn hắn một cái, liền quay về phòng
của mình trốn trong đó. Một lát sau, Lam Sơ Hạ nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó
Thiên Kiệt ở bên ngoài nói: “Tiểu Hạ, ăn cơm.”
Phó Thiên Kiệt làm thức ăn rất ngon, rau trộn cũng
phi thường ngon miệng, Lam Sơ Hạ kinh ngạc về trù nghệ của Phó Thiên Kiệt, cảm
thấy nam nhân này lúc nào cũng khiến cho cậu đi từ bất ngờ này đến bất ngờ
khác. Cậu dùng tay trái cầm muỗng húp cháo, rồi lại ăn thêm một chén cơm đầy,
sau khi ăn xong, Lam Sơ Hạ muốn phụ dọn dẹp, lại bị ánh mắt của Phó Thiên Kiệt
ngăn lại, cậu đành phải ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi.
Sau khi Phó Thiên Kiệt rửa chén xong đi tới, trong
tay cầm theo hòm thuốc, ngồi vào bên cạnh Lam Sơ Hạ, đặt băng gạc cùng thuốc trị
phỏng lên bàn, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lam Sơ Hạ, cởi bỏ lớp băng gạc
trên tay cậu.
Tay trái Lam Sơ Hạ phần bị bỏng rất nhỏ, cũng không
nghiêm trọng lắm, sau khi bôi thuốc mỡ lên tay trái, Phó Thiên Kiệt không có quấn
băng gạc lại nữa; tay phải so ra có vẻ nghiêm trọng hơn, bôi thuốc xong vẫn phải
bọc lại như cũ.
Thân thủ băng bó của Phó Thiên Kiệt rất điêu luyện,
cơ hồ làm cho Lam Sơ Hạ không có cảm giác đau đớn, cậu không khỏi có chút kinh
ngạc: người nam nhân này thoạt nhìn rất cường thế, không ngờ cũng có thể làm ra
động tác “mềm nhẹ” đến như vậy.
Lam Sơ Hạ ngồi rất gần Phó Thiên Kiệt, có thể ngửi
được mùi sữa tắm thoang thoảng trên người hắn, khi cậu không cẩn thận nhìn đến
đôi mắt phượng hẹp dài trong gang tấc, Lam Sơ Hạ cảm thấy bất an, không dám cử
động. Thật vất vả chịu đựng, Lam Sơ Hạ cả người chảy đầy mồ hôi.
Sau khi đem cất cái hòm thuốc xong, Phó Thiên Kiệt lại
hỏi một câu: “Viết bài được không?”
Lam Sơ Hạ cúi đầu trả lời: “Được.”
Nghe đáp án như thế, Phó Thiên Kiệt hơi nhíu mày,
sau đó đứng dậy ly khai.
Vốn tưởng rằng chuyện này chỉ diễn ra trong một
ngày, ai ngờ hôm sau, lúc Lam Sơ Hạ đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy chiếc xe
màu lam quen thuộc, cậu cảm thấy có chút bất
khả tư nghị. [*]
[*]Bất
khả tư nghị ( 不可思議) nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận
ra được", “vượt ngoài lí luận”.
Về đến nhà, nhìn thấy bộ dáng Phó Thiên Kiệt mặc cái
tạp dề mà cậu thường mặc khi làm đồ ăn đang đứng rửa chén, Lam Sơ Hạ có chút cảm
động, được đại luật sư nổi tiếng chăm sóc, tuy không nhiều, nhưng Lam Sơ Hạ rất
quý trọng. Cậu nhớ về hai năm trước, lúc còn ở cùng với cha nuôi, đó là khoảng
thời gian đẹp nhất, trân quý nhất, sau khi cha nuôi qua đời, cái loại cảm giác “người
nhà” này liền mỏng dần đi………
Buổi tối nằm trên giường, Lam Sơ Hạ không ngủ được,
cậu liên tục nghĩ về chuyện giữa mình và Phó Thiên Kiệt, cậu cố gắng đem tên
nam nhân thô bạo một năm trước so sánh với “ca ca” hiện tại, nghĩ như thế nào
cũng cảm thấy đây rõ ràng là cùng một người, cũng có vài chỗ tương tự, nhưng mà
hiện tại lại rất bất đồng, Lam Sơ Hạ có cảm giác giữa cậu và hắn tựa hồ có chút
gì đó …. thay đổi.
Hết
chương 3
September 17, 2013 at 10:19 AM
cảm ơn bạn đã edit mình thích truyện của lâm tử tự lắm