Chương 6
Bên này, Âu Vãn Thần
thấy anh hai của mình giống như không có tinh thần, không khỏi cười thầm trong
lòng, cố ý đùa giờn Tô Hoài Dương vài câu.
Âu Vãn Quân trong
lòng còn tức giận nên khi thấy Tô Hoài Dương bị đùa giỡn đến chóng mặt, cậu còn
hí hửng ra mặt, đối với tầm mắt cầu cứu liên tiếp bắn tới của hắn làm như không
thấy. Hơn nữa Vãn Thần cũng là người biết chừng mực, sẽ không đùa đến mức làm
cho Tô Hoài Dương khó xử đâu.
Chỉ có Tô Hoài
Quang im lặng, đứng nhìn qua chỗ anh hai của mình và Âu Vãn Quân không rõ hàm
xúc.
Buổi tối, Tô Hoài
Dương muốn mang Âu Vãn Quân về nhà dùng cơm chiều, ước định bảy năm trước, bọn
họ đã thực hiện được lời hứa. Không chút lo lắng, Âu Vãn Quân đáp ứng, bởi vì cậu
vốn có ý định trở về để chứng minh tình cảm của mình, sớm muộn gì cũng phải gặp,
càng sớm thì càng tốt.
Nhưng Âu Vãn Thần
không muốn đi, cậu nói không muốn cấp cho hai vợ chồng Tô gia thêm kích thích nữa,
kỳ thực thằng nhóc này là sợ buồn chán mà thôi. Cái loại Hồng Môn Yến này, cậu
cũng không muốn đi tranh vai diễn, hơn nữa cậu biết Tô Hoài Dương chắc chắn
không để anh hai mình bị khinh bỉ, mà anh hai cũng không phải là búp bê thủy
tinh yếu ớt cần người bảo hộ.
Tô Hoài Quang cũng
nói mình không quay về, bồi Âu Vãn Thần dùng cơm bên ngoài. Tô Hoài Dương ngẫm
lại cũng đúng, cái trường hợp như thế này càng ít người càng tốt, tuy rằng ba hắn
đã hứa như vậy, nhưng hắn biết ba mẹ sẽ không dễ dàng từ bỏ, đặc biệt là mẹ, bằng
không bọn họ không cần phải diễn tuồng Hồng Môn Yến lâu như vậy.
*Hồng Môn Yến:http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=513160
Bên bờ sông, Âu Vãn
Thần cùng Tô Hoài Quang sóng vai nằm trên bãi cỏ, trên mặt sông, ngọn đèn như
con đom đóm lập lòe, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nhạc du dương từ những chiếc
du thuyền.
« Ai ! Kể
cho tôi nghe chuyện của hai người lúc còn ở bên kia đi ? » Lấy tay gối
đầu, Tô Hoài Quang nghiêng mặt nhìn Âu Vãn Thần nằm cạnh bên. Vẻ mặt Âu Vãn Thần
bình thản, hiếm hoi không có lộ nụ cười 45 độ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trắng
nõn của cậu, sinh ra một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, Tô Hoài Quang bất
giác nhìn đến ngây người.
« Tôi không phải
anh hai. » Lạnh lùng liếc nhìn Tô Hoài Quang, Âu Vãn Thần không nhanh
không chậm nói một câu.
« Tôi…. »
Hoảng hốt phát hiện suy nghĩ vớ vẩn của bản thân, Tô Hoài Quang cảm thấy xấu hổ
khi có người nhìn thấu tâm tư, nhất thời không biết nói gì, xấu hổ ngồi bật dậy.
Trong một lúc nhất
thời, không khí xấu hổ trầm mặc vây quanh hai người.
« Đã bao
lâu ? » Âu Vãn Thần mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc.
« Cái
gì ? » Này vừa hỏi ra, làm cho Tô Hoài Quang bất ngờ không hiểu.
« Cậu biết anh
hai của tôi. » Âu Vãn Thần bổ sung.
« Tôi quen biết
cậu ta bảy năm, nhưng tiếp xúc không đến hai tuần. » Nhặt lên một hòn đá
ném vào mặt sông, tạo nên gợi sóng nhỏ lăn tăn.
« Tại sao lại
thích anh ấy, cậu là đồng tình luyến ái sao ? » Âu Vãn Thần nhíu chân
mày.
« Tôi……. Nghĩ
chắc là không phải, tôi cũng không biết. Không biết từ khi nào bắt đầu, ánh mắt
của tôi lúc nào cũng dõi theo cậu ta, chắc có lẽ từ cái ngày cậu ta đã cứu
tôi, hoặc là sớm hơn, lúc ở bệnh viện. »
Cười khổ một chút, thật khó kiềm lòng nổi.
« Cứu ? »
Cắt ngang lời nói của Tô Hoài Quang, Âu Vãn Thần có chút tò mò, cậu và anh hai
tâm sự với nhau kỳ thật cũng không nhiều lắm.
« Đúng vậy,
khi đó tôi rất ngốc, thiếu chút nữa đã bị một tên biến thái cường bạo. » Bật
cười tự giễu, Tô Hoài Quang không có ý định giấu diếm cái chuyện mất mặt này, họa
là do hắn gây ra, xem như bị trừng phạt đi.
Âu Vãn Thần cũng
không trả lời, chỉ gật đầu một cái xem như đã hiểu.
« Tôi gạt anh
hai trao đổi tin tức với cậu ấy, việc này khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ, bởi đó
chính là bí mật giữa tôi và cậu ấy, ngay cả anh hai tôi cũng không biết được.
Tôi thậm chí còn hy vọng anh hai tôi sẽ quên cậu ấy đi, tôi đây……… » Không
nói thêm cái gì nữa, ngược lại xoay người về phía người đang nằm bên cạnh,
« Tôi nghĩ như thế không phải rất xấu xa sao ? »
Có lẽ do bóng đêm
mê người, có lẽ do khuôn mặt rất giống nhau, cho nên Tô Hoài Quang thoải mái
nói ra hết tâm tình cất giấu nhiều năm trong lòng.
Gió thổi qua, không
làm lay động bất cứ cái gì, thậm chí ngay cả mặt sông vẫn phẳng lặng, chỉ duy
nhất trong tâm là lay động.
« Từ bỏ
đi. » Thật lâu sau, Âu Vãn Thần mới lên tiếng, « Anh hai tôi cũng
không phải là đồng tính luyến ái, tôi biết anh ấy bảy năm, sống chung bảy năm.
Tôi từng nghĩ anh ấy như vậy, nhưng tôi phát hiện anh ấy đối với nam sinh không
nảy sinh hứng thú, chỉ có Tô Hoài Dương, là đặc biệt. »
« Cám ơn……..
Cám ơn cậu, tôi đã biết. Xem ra tôi bị thất tình rồi. » Thở dài, thoải mái
bật cười, Tô Hoài Quang lại nằm xuống kế bên Âu Vãn Thần, hắn hoàn toàn không
có hy vọng, Âu Vãn Thần nhắc nhở hắn, mơ mộng thì vẫn nên sớm tỉnh dậy là tốt
nhất.
« Cậu nói bọn
họ có biết không ? » Tô Hoài Quang đột nhiên nhớ tới.
« Hẳn là không
biết. »
« Vậy thì tốt
rồi, bằng không tôi chẳng còn mặt mũi nào để gặp người. »
« Đúng rồi, vậy
cậu làm sao nhìn ra được. » Tô Hoài Quang hiếu kỳ hỏi.
« Chỉ cần tôi
không cười, cậu liền ngu ngốc nhìn tôi chằm chằm, có heo mới không cảm giác được. »
Âu Vãn Thần trở về đúng bản chất ban đầu của mình.
« Vậy tôi theo
đuổi cậu nha. » Buông được tình cảm ôm ấp nhiều năm trong lòng, Tô Hoài
Quang đùa giỡn nói.
« Tôi không có
hứng thú làm thế thân cho người khác. » Liếc hắn một cái, Âu Vãn Thần nhắm
mắt lại không thèm để ý đến hắn.
« Ai, nói đùa
thôi mà, tôi cũng không muốn tìm người thế thân đâu. Trên đời này không có hai
chiếc lá nào giống nhau, cũng sẽ không có hai người giống nhau, tôi không thông
minh, nhưng sẽ không làm chuyện lừa mình dối người. » Khoát tay, Tô Hoài
Quang cũng cười sự ngu dại của mình.
« Đi thôi,
chúng ta tìm nơi nào đó để chơi đi. » Nhìn bóng đêm càng lúc càng dày đặc,
Tô Hoài Quang đứng lên nói.
« Cậu không trở
về nhà sao ? » Âu Vãn Thần không đứng dậy, chỉ miễn cưỡng hỏi.
« Đêm
nay ? Coi như hết, tôi cũng không muốn nhìn khuôn mặt ai oán của mẹ
đâu. » Cười thô bỉ, trở lại thành tên Tiểu Quang yêu nháo.
Bật cười, từ chối
cho ý kiến, Âu Vãn Thần vươn tay tới chỗ hắn. Kéo cậu đứng dậy, Tô Hoài Quang
thân thiết quàng lấy vai cậu, cả hai cười nói đi ra chỗ để xe.
Bên kia, Tô Hoài
Dương vẫn chưa mang Âu Vãn Quân về nhà dùng cơm, hai người ở bên ngoài ăn uống
xong xuôi rồi mới trở về. Bởi vì Tô Hoài Dương biết, tuy rằng nói về nhà dùng
cơm, nhưng chắc chắn sẽ ăn không đủ no, để bụng đói không phù hợp với nguyên tắc
của hắn.
Ấn chuông cửa, nắm
chặt lấy bàn tay của Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương cho cậu một nụ cười đầy kiên định,
Âu Vãn Quân cũng đáp lại bằng nụ cười nhợt nhạt, bọn bọ lại một lần nữa cùng nắm
tay nhau đối mặt với tương lai.
Hết chương 6
Post a Comment