Nhà có Đô Đô
Tác giả : A Sí
Editor : A-Moon
Chương 10 : Kết hôn
Chạng
vạng, trời chiều chiếu ánh nắng vàng nhạt dịu dàng xuống mặt đất, trong khu
chung cư không khí mát mẻ mang theo chút hương vị cây cỏ, Cảnh Lỗi sớm cho Đô
Đô ăn cơm chiều, sau đó dẫn nhóc đi ra ngoài tản bộ.
Anh
hai thong thả đi phía trước, tạo nên một bóng dáng đẹp trai cao ngất, Đô Đô ở
phía sau cưỡi xe đạp – một chiếc xe ba bánh của con nít, để theo sát được Cảnh
Lỗi, hai cái chân mập mạp phải đạp a đạp hết công suất, mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Lúc hai người đi ngang qua bồn hoa, đã xảy ra một “sự cố” nhỏ, Đô Đô đạp xe
tông thẳng vào bụi hoa, Cảnh Lỗi nhanh chóng nâng người và xe lên, chuyển sang
mặt đường rộng lớn vững vàng.
Một
lớn một nhỏ, cứ như vậy đi chuyển trong công viên, Cảnh Lỗi thường xuyên quay về
phía sau, lo lắng kỹ thuật lái xe đạp của Đô Đô.
Lúc
hai người sắp đi ngang qua một căn nhà có sân vườn rộng, “Ny Ny!” Giọng trẻ con
của Đô Đô vang lên cao vút, từ trên xe ba bánh đạp nhanh hai vòng.
Trong cánh cửa màu xanh lá cây cạnh cây hoa tử
đằng có một đứa nhóc ngồi trên xích đu, tóc thắt bím chứng tỏ là một tiểu cô
nương, đang ở thời kì thay răng, cười lên chỉ thấy hai cái răng cửa, coi như giữ
cho chủ nhân một chút thể diện. Mắt nhỏ, mặc cái váy in nhiều hoa, không hề
xinh đẹp, gầy teo, cái tay cái chân dài nhỏ, nhưng nhìn tổng thể cũng có vẻ
đáng yêu. Thấy bọn họ, mắt nhỏ chợt loé, bỗng nhiên nhảy từ xích đu xuống, chạy
thẳng vào nhà không xuất hiện trở ra.
“Bé
gái kia tại sao lại chạy trốn?” Cảnh Lỗi nhớ Ny Ny này là bạn rất thân của Đô
Đô, cũng là người duy nhất trong khu chung cư này bằng tuổi Đô Đô, có thể trở
thành bạn bè.
“Ny
Ny xấu hổ xấu hổ, sợ gặp chồng.” Đô Đô quay xe ba bánh lại trả lời anh hai.
Chồng?!
Cảnh Lỗi cảm giác một chút rét lạnh, hai người bao nhiêu tuổi rồi a! Quay đầu lại
nhìn chằm chằm Đô Đô mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, giống như đang nhìn
một con tiểu sắc lang đang lớn.
Đô
Đô không thể lý giải được ánh mắt của anh hai, tiếp tục chuyên tâm đạp xe.
Đô
Đô vừa trắng lại vừa tròn, mềm mềm non non, giống y như bánh bao, Ny Ny vừa cao
lại gầy teo, giống như cây tre, Cảnh Lỗi trong lòng trước tiên nhất quyết không
đồng ý chuyện này, hai người thật không xứng.
“Anh
hai, ừ. . . Ny Ny nói lúc nàng kết hôn, cho em đứng sau nâng váy cưới.” Đô Đô
làm hoa đồng nên nghiện, Mẹ Tô cùng Ba Cảnh lúc kết hôn, Đô Đô được làm hoa đồng,
một thân mặc tiểu lễ phục tinh xảo, nhu nhuận đứng phía sau nâng váy cưới dùm mẹ
Tô, đáng yêu đến không chịu nổi, phần đông những người dì cậu tham dự lễ đều đối
với Đô Đô thèm thuồng. Khi sinh con đều nghĩ muốn sinh đứa nhỏ giống như vầy a.
Đương
nhiên ngày đó Cảnh Lỗi cũng đẹp trai đến bất tỉnh. Lễ phục màu đen cùng áo vest
đen, làm cho khí chất của hắn trở nên lạnh lùng, hơn nữa vốn có bề ngoài thật
anh tuấn, một lớn một nhỏ, so với chú rể cùng cô dâu gây sự chú ý nhiều hơn.
Nhưng
mà bây giờ chuyện này không quan trọng, trọng điểm là, Ny Ny kết hôn, Đô Đô như
thế nào lại làm hoa đồng.
“Đô
Đô ngoan, đi giúp Ny Ny nâng váy.”
Giúp
nàng nâng váy sẽ không cùng nàng kết hôn, nói sau thì đến lúc đó Đô Đô đã lớn,
không thể làm hoa đồng được a. Không phải nghĩ chuyện này hơi sớm sao.
“Không
cùng Ny Ny kết hôn sao.” Cảnh Lỗi lo lắng tiếp tục hỏi.
“Anh
hai, em không kết hôn cùng Ny Ny!”
“Vì
cái gì?” Sao lại như thế này.
“Ny
Ny nói, nói em không phải người đó.”
Người
đó? Sao câu chuyện không có ăn khớp gì với nhau hết.
“Nàng
kia nói phải kết hôn với ai?” Nhìn xung quanh bốn phía, trừ hai người bọn họ,
không còn người nào khác.
“Cùng
anh hai!”
“Ai?
Anh?”
Cảnh
Lỗi ngạc nhiên, dở khóc dở cười, sao chú rể lại chuyển sang hắn rồi.
“Vì
cái gì phải gả cho anh?” Hiện tại con nít trưởng thành quá sớm. Cảnh Lỗi cũng
quên mất chính hắn cũng là trưởng thành sớm, nhưng không đến mức này đi.
“Ny
Ny nói. . . Nói thích, không cần biết quan tâm anh có thích hay không!” Đô Đô
đang cố nhớ lại những lời Ny Ny nói.
“Ny
Ny nói . . . Ân. . .Ny Ny nói. . . Ân. . .” Đô Đô thở phì phò, âm thanh đứt
quãng nói.
Cảnh
Lỗi đứng lại, kiên nhẫn nhìn nhóc, “Không cần phải gấp gáp, chậm rãi nói, Ny Ny
nói cái gì?” Hắn bữa trước có đọc trong tạp chí, viết rằng con nít ở độ tuổi
này nếu không thể nói nên lời, sau này rất dễ bị cà lăm, nhất định phải khuyến
khích trẻ nói hết câu.
“Nàng.
. . Nàng là ừ. . . em gái lớn (Thật chất Ny Ny nói MM tức là mỹ nữ, còn Đô Đô
hiểu MM là muội muội). . . Anh hai mở cửa xe ô tô lớn, kéo gió thổi tới. . .
Hoa, cầm hoa. . . Quỳ xuống chân nàng, hai người liền kết hôn! Bước vào nhà thờ,
Đô Đô được cho nâng váy. . .” Đạp không nổi nữa, thở phì phò, Đô Đô nghĩ nửa
ngày cũng không nhớ được. Cảnh Lỗi đại khái nghe cũng hiểu được một chút.
Cảnh
Lỗi run một cái, cái tiểu nha đầu này không phải bắt chước trong phim tình cảm
sao. Kéo theo gió thổi tới sao? Hắn còn muốn kéo luôn sấm chớp kèm theo mưa đá
tới nữa là.
Ừ
một tiếng, sau đó nói với Đô Đô, “Đô Đô, anh hai sẽ không kết hôn với Ny Ny.”
Đô
Đô ngồi trên xe ba bánh ngẩng lên nhìn thân ảnh to lớn của anh hai, anh hai
không muốn cùng Ny Ny kết hôn, vậy việc nâng váy của nhóc tính sao bây giờ?!
“Ừ.
. .”Đô Đô ngập ngừng, “Anh hai. . . Anh hai, Ny Ny. . .” Đầu nhỏ suy nghĩ không
biết muốn biểu đạt cái gì.
“Đô
Đô muốn cùng Ny Ny kết hôn sao?” Anh hai hỏi lại Đô Đô, Đô Đô liền lắc lắc cái
đầu.
“Em
muốn cùng mẹ Tô kết hôn. . . Mẹ Tô nói kê kê của Đô Đô quá nhỏ không thể kết
hôn.” Đô Đô cố gắng nhớ lại lời mẹ Tô nói, kết hôn chính là vĩnh viễn ở cùng một
chỗ, nhóc nhất quyết không thể ly kkhai khỏi mẹ cho nên luôn nghĩ đến việc sẽ
vĩnh viễn ở một chỗ với mẹ.
Cảnh
Lỗi nghe được mặt liền đen lại, mẹ Tô cũng thật là, cùng Đô Đô nói chuyện này để
làm gì, không phải có lớn hay không, vấn đề là bọn họ là mẹ con, làm sao có thể
kết hôn, như vậy không phải loạn luân thì là cái gì.
“Anh
hai! Anh hai!” Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói: “Em nói cho Ny Ny, kê kê của
anh hai rất lớn, có thể kết hôn, vậy mà Ny Ny nói em là ác ma!. . .”
Cảnh
Lỗi mặt càng đen thêm, như thế nào có thể đem chuyện riêng tư tuỳ tiện nói cho
người khác nghe? Nhưng vì Đô Đô còn quá nhỏ, lại không hiểu chuyện, cho nên
không thể trách nhóc được.
Ác
ma? Chắc là lưu manh đi?! Cảnh Lỗi rốt cuộc cũng dắt Đô Đô về gần tới nhà.
“Ny
Ny, Ny Ny không chịu ở lại cho nên em lấy vịt con cho nàng xem, nàng mới không
đi. . .” Đô Đô còn nói.
Cảnh
Lỗi nhớ lại ngày đó hai đứa nhóc gặp nhau ở hàng rào, hình như là có chuyện như
vậy xảy ra. Cảnh Lỗi rùng mình, ngày đó nội dung nói chuyện của bọn họ thật
phong phú, gì mà kết hôn rồi còn sinh con, cái gì cũng không thiếu.
Đô
Đô khả ái ngây thơ, trong chốc lát trong mắt Ny Ny liền biến thành tiểu lưu
manh, chốc lát trong mắt anh hai liền biến thành tiểu sắc lang, ô ô, thiên lý ở
đâu, ở đâu a!
“Đô
Đô. . .” Cảnh Lỗi tiến đến xe ba bánh Đô Đô đang ngồi, cuối người thấp xuống
nói, “Không được đem chuyện của anh hai nói cho người khác nghe, bằng không
không cho ăn kẹo nữa.”
Đe
doạ kiểu này thật sự có uy lực. Đô Đô sợ tới mức nhanh chóng gật đầu.
“Còn
nữa, Đô Đô, anh hai sẽ không cùng Ny Ny kết hôn.” Cảnh Lỗi tuy biểu tình không
quan tâm, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm trọng, có một số việc nói với Đô Đô nhóc
cũng không hiểu.
Hai
người tiếp tục đi bộ trong khu chung cư, Cảnh Lỗi đi phía trước, Đô Đô đạp xe
ba bánh ở phía sau, ly khai thật xa nhà của Ny Ny.
“Anh
hai, em đã biết!” Đô Đô chân đạp đạp, bỗng nhiên bừng tỉnh, bộ dạng như thông
suốt.
“Những
người ở chung một nhà mới có thể kết hôn. . . Ân, mẹ Tô cùng ba Cảnh kết hôn,
ba Ny Ny cùng mẹ Ny Ny cũng kết hôn, anh hai cùng Ny Ny không ở chung nhà nên
không thể kết hôn. . .”
Cảnh
Lỗi đứng lại, xoay người, biểu tình thực bình thường trả lời, “Giống như vậy.”
“Anh
hai! Đô Đô cùng anh ở chung một nhà. . .” Ân, anh hai gật đầu.
“Anh
hai, ân. . . Ân. . .” Đô Đô tạm thời quên hôn ước giữa nhóc và mẹ Tô.
Anh
hai ngồi xổm xuống, cái bóng ngắn lại gần bằng Đô Đô ngồi trên xe ba bánh, hai
tay nhỏ vịn tay lái xe, mắt to đen láy nhìn anh hai.
“Anh
hai cho em ăn kẹo, em liền kết hôn với anh.” Thanh âm nhỏ nhẹ, biểu tình dụ dỗ.
Cảnh
Lỗi khoé miệng có chút giương lên, “Được.”
“Muốn
xem TV. . .”
“Được.”
“Muốn
ăn kem. . .”
“Được.”
“Muốn
ăn xảo lực. . .” [chocolate]
“Được.”
Còn
cái gì nữa, Đô Đô đang suy nghĩ.
Rốt
cuộc làm sao mới tốt đây, Cảnh Lỗi cũng không thể nói được. Chỉ biết bây giờ
trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đời rốt cuộc chờ mong điều gì nữa, Cảnh Lỗi
cũng không biết, hắn cũng chỉ dựa vào cảm giác của chính mình.
Sau
đó, Cảnh Lỗi hướng về phía trước, khẽ hôn lên cái trán trơn bóng mềm mại của Đô
Đô.
Đô
Đô cảm thấy được anh hai bây giờ không giống như trước, như khác như thế nào,
nhóc cũng không biết. Đô Đô mắt to lẳng lặng nhìn anh hai, sau đó hướng đầu nhỏ
về trước dò xét một chút, Cảnh Lỗi cũng đưa đầu lên, một lớn một lớn tựa vào trán
của nhau.
“Đô
Đô không bao giờ đổi ý. . . Anh hai chờ em lớn lên. . . Sau khi lớn lên sẽ cùng
anh hai. . .”
Anh
hai không phải siêu nhân, anh hai sẽ biết cô đơn, anh hai cùng một chỗ với Đô
Đô sẽ không cảm thấy cô đơn. . .
“Tốt
lắm, Đô Đô, chúng ta đi về nhà thôi.” Quyết định xong rồi sao? Đô Đô đem hai
chân để lên bàn đạp, hai tay nắm chặt tay lái, bắt đầu đạp. . . xe đứng yên,
chân nhỏ tiếp tục đạp đạp, xe vẫn không động đậy!
Nhìn
lại phía sau, Cảnh Lỗi đang cầm lấy đuôi xe, khuôn mặt anh tuấn, hàm răng trắng
đều nhau, cười thật thoải mái, lộ ra sự giảo hoạt, “Đô Đô, anh hai mệt rồi, em
chở anh về nhà.”
Đùa
giỡn với nhóc thôi, nếu hắn thật sự leo lên ngồi, chiếc xe ba bánh yêu quý của
Đô Đô chắc chắn sẽ tan nát, đạp được tới nhà chắc Đô Đô chỉ có thể ôm một đống
đinh ốc linh kiện hài cốt của xe về.
“Haha, gạt em thôi. Đi về.” Nhìn Đô Đô sợ tới
mức hai tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy tay lái của chiếc xe. Cảnh Lỗi cười rốt cuộc
cũng buông tay ra.
Gió
đêm nhẹ nhàng thổi qua, hai người cùng nhau đi về nhà.
Mẹ
Tô cùng ba Cảnh sắp trở về, ngày nghỉ của Cảnh Lỗi cũng gần hết, Đô Đô cũng gần
tới ngày đi nhà trẻ.
Tương
lai còn rất dài. . .
Một
ngày khi đang ngủ trưa,
Ánh
nắng không quá gay gắt, bị bức màn che khuất một nửa, trên cái giường lớn trong
phòng.
Tiểu
loã nam Đô Đô nằm đó, lộ thân thể đầy đặn thịt, thơm thơm, ôm mô hình máy bay
chơi, Cảnh Lỗi nhìn nhóc, cảm thấy móng tay của ngón áp út dài quá, trở mình bước
xuống giường, tìm xung quanh cái kiềm bấm móng tay nhỏ.
“Đô
Đô, cắt móng tay.” Cảnh Lỗi trở lại trên giường, ngồi sát vào Đô Đô.
“Cắt
thịt thịt! Cắt thịt thịt!” Đô Đô vừa thấy lập tức lắc đầu nguầy nguậy, âm thanh
giống như động đất kêu lên, vẻ mặt hoàn toàn không vui. Máy bay cũng ném sang một
bên. Mẹ Tô trong một lần cắt móng tay cho nhóc, không cẩn thận cắt trúng thịt.
Đô Đô rất sợ đau, mắt to liền ngập nước, mẹ Tô phải mua một gói kẹo chocolate
thật to, mới có thể dỗ nhóc được.
“Không
cắt trúng thịt đâu, anh hai làm sao có thể cắt trúng thịt của em được, nằm xuống
đừng nhúc nhích!”
Cầm
lấy bàn tay nhỏ béo của Đô Đô, Đô Đô nằm trên giường mắt to nhìn chăm chú bàn
tay to lớn của anh hai, khuôn mặt nhỏ nhắn mang biểu tình sợ hãi, Cảnh Lỗi sờ sờ
đầu nhóc, “Đô Đô ngoan, anh hai sẽ không cắt trúng thịt em đâu, sẽ không đau,
Đô Đô không việc gì phải sợ, tin tưởng anh hai.”
Anh
hai bắt đầu cắt móng tay, ngay từ đầu Đô Đô có chút lo sợ, mắt to lắng nhìn động
tác của anh hai, Cảnh Lỗi thật sự rất cẩn thận, phi thường cẩn thận cắt móng
tay ở ngón áp úp của Đô Đô.
“Anh
hai. . .” Đô Đô phối hợp thân thể, bàn tay còn lại đưa xuống vuốt tiểu kê kê.
Kê Kê của Đô Đô rất nhỏ, khéo léo tinh xảo. Thời điểm thân thể trần truồng, Đô
Đô theo thói quen sờ sờ nơi đó.
“Đô
Đô, không được sờ kê kê.” Cảnh Lỗi lên tiếng.
Đô
Đô nghe lời mà buông ra, trực tiếp ngón tay bỏ vào trong miệng mút.
Cảnh
Lỗi vừa tính mở miệng nói nhưng không biết nghĩ đến cái gì, liền im lặng, tiếp
tục cắt móng tay Đô Đô.
Móng
tay quá nhỏ, Cảnh Lỗi phi thường cẩn thận,
cắt xong bàn tay này chuyển sang bàn tay đang ngậm trong miệng Đô Đô, từ
trong miệng nhỏ lấy ra ướt sũng nước miếng, Cảnh Lỗi lau miệng của nhóc, sau đó
tiếp tục cắt móng tay.
Đổi
tới bàn chân, anh hai tay to kéo lấy cẳng chân múp mít của Đô Đô, bắt đầu công
việc, năm ngón chân Đô Đô ngắn ngủn, mập mạp. Trẻ nhỏ làn da rất tốt, làm sao đều
trắng noãn, mềm mại.
Cảnh
Lỗi cầm lấy bàn chân của nhóc, ngón tay ở giữa lòng bàn chân khều khều vài cái,
lập tức thân hình béo của Đô Đô lắc lắc, cười khanh khách lên.
Anh
hai cũng cười rộ lên, còn lấy răng nanh trắng tinh của mình cạp chân Đô Đô.
“Đô
Đô, đừng lộn xộn. Lộn xộn có thể cắt trúng thịt.” Anh hai bắt đầu công việc cắt
móng chân.
Đô
Đô nào dám lộn xộn, chân yên ổn để anh hai nắm, một cử động cũng không dám. Sợ
bị cắt trúng thịt. Đau lắm a.
.
. . Cắt xong rồi, Đô Đô rốt cuộc cũng yên tâm.
Móng
tay Cảnh Lỗi cũng có chút dài, sẵn có bấm móng tay ở đây anh hai cũng muốn thuận
tiện cắt.
Đô
Đô liền ngồi dậy, “Anh hai, Đô Đô cắt!” Đô Đô hai mắt to lóng lánh năn nỉ.
Cảnh
Lỗi cười một chút, dám cho Đô Đô cắt mới là lạ.
“Anh
hai cho Đô Đô cắt! Đô Đô cắt dùm anh hai!” Nhìn bộ dáng hưng phấn của Đô Đô,
xem ra Đô Đô phi thường muốn thử, Cảnh Lỗi không đành lòng làm mất hưng trí của
nhóc, đành xả thân vì nghĩa.
“Được
rồi, Đô Đô cắt đi.” Đưa kiềm bấm cho Đô Đô, Đô Đô nhanh chóng tiếp nhận lấy.
“Anh
hai, nằm xuống.” Cảnh Lỗi hiểu ý tứ của nhóc, vừa rồi cắt móng tay cho Đô Đô là
bắt nhóc nằm, không nghĩ Đô Đô lại nhớ, đành phải phối hợp nằm xuống.
Hai
tay nhỏ bé của Đô Đô cầm lấy bàn tay to lớn của anh hai, sức lực nâng lên không
nổi, Cảnh Lỗi đành phải nâng tay lên chủ động đặt lên bàn tay nhóc.
“Anh
hai không được động đậy, lộn xộn liền cắt thịt!” Đô Đô bắt chước y chang giọng
điệu, biểu tình nói với anh hai.
Cảnh
Lỗi tuy không tin tưởng nhưng vẫn cổ động nhóc. Theo tầm mắt của anh hai, nhìn
thấy Đô Đô nghiêng đầu, mắt mở to ra, chuyên chú nhìn chằm chằm ngón tay anh
hai, lông mi thật dài, khuôn mặt trắng nõn có chút hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn
hồng nhuận bởi vì đang chăm chú mà hơi chu ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình
nghiêm trọng nhìn móng tay anh hai, xem ra là không biết cắt như thế nào.
Đô
Đô nhất định sẽ cắt trúng thịt, bất quá Cảnh Lỗi không sợ đau, hắn suy nghĩ, nếu
cắt trúng thịt thì về sau này sẽ bắt Đô Đô chịu trách nhiệm, khi đó nhóc con
này sẽ giống như chuột bạch ngoan ngoãn chấp nhận. Cảnh Lỗi nhìn trời, trong
lòng thật chờ mong.
Cảnh
Lỗi nằm trên giường đợi nữa ngày không thấy động tĩnh gì. Đầu ngón tay có điểm
lành lạnh, không chịu nổi, Cảnh Lỗi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một quả cầu tròn
đang ngồi quay lưng lại, hai cánh tay nhích tới nhích lui.
“Đô
Đô. . .” Cảnh Lỗi ngồi dậy, thấy trên đùi Đô Đô đặt máy bay đồ chơi.
Đô
Đô đang lúc không biết làm sao, liền nhìn thấy mô hình máy bay, ôm lấy chơi,
đem anh hai quăng ra đằng sau.
“Đô
Đô, không phải đòi cắt móng tay cho anh hai sao?” Cảnh Lỗi nhíu đôi mày rậm, bất
đắc dĩ hỏi.
“Ừ.
. . đồ cắt móng tay bị máy bay chở đi rồi. . .” Đô Đô trả lời
“Vậy
anh hai làm sao bây giờ?”
“Anh
hai nằm. . .” Đô Đô lại bắt đầu dụ dỗ anh hai, Cảnh Lỗi đen mặt nhưng vẫn phối
hợp nằm xuống.
“Không
được tranh cãi nữa, anh hai ngoan, ngủ!” Hai cánh tay mập mạp của Đô Đô kéo lấy
chăn đắp cho Cảnh Lỗi. Chăn nhỏ quá ngắn, chỉ đắp đủ cái bụng anh hai.
Cảnh
Lỗi nằm trên giường, nhất thời dở khóc dở cười.
HOÀN HOÀN HOÀN ~T^T~
Câu
chuyện về sau : Ngày nghỉ đã hết nên anh hai phải quay về trường học, ba Cảnh mẹ
Tô đều ở nhà, Đô Đô trở lại cuộc sống hạnh phúc =]]
P/S: Không thẹn với trời, không thẹn với đất, cuối cùng ta cũng Hoàn rồi. . . . .
. . . . .
Tuy nhiên,
Vẫn còn hàng đống phiên ngoại T^T~
August 9, 2013 at 8:03 PM
mình rất bấn truyện mà bạn đã edit nhưng không có nhiều thời gian on trên máy, bạn có thể share cho mình bản word các truyện đã hoàn của nhà bạn không? mail mình là vethanhthanh@gmail.com.
thank bạn.