Nhà Có Đô Đô
Tác giả : A Sí
Editor : A-Moon
9. Có khách tới chơi (8)
Sáng
ngày thứ hai, ánh nắng mặt trời vừa ló dạng, Đô Đô vẫn còn tại giường lớn vù vù
ngủ, làn da non dưới ánh mặt trời đặc biệt xinh đẹp phá lệ, cục cưng Đô Đô đang
dang rộng tay chân ngủ say. Ngực phập phồng lên xuống đều đặn chứng minh đây là
người sống, không phải búp bê, anh hai đẩy cửa ra, tiến vào kéo tấm màn cửa
lên, sau đó kêu Đô Đô rời giường.
Về
hai người kia, Vệ Trác Lẫm là tới vội vàng đi cũng vội vàng, sáng sớm liền mang
theo Kỷ Sinh đi mất rồi, đáng hận chính là ăn sạch tất cả điểm tâm mới đi. Sáng sớm phải làm lại hai phần ăn, Cảnh Lỗi
chiên trứng xong, mới lên lầu gọi Đô Đô.
Đô
Đô đang vù vù ngủ say, vừa nghe anh hai kêu to gọi nhóc dậy, bình thường kêu thế
nào cũng không tỉnh liền, vậy mà lúc này, mắt mơ màng mở to, không biết vì
sao, ngoan ngoãn liền tỉnh dậy. Cảnh Lỗi bất ngờ, sợ nhóc còn say ke, để nhóc
ngồi trên giường lớn một hồi, rồi mới dẫn nhóc đi đánh răng, rửa mặt, sau đó ăn
điểm tâm.
Bữa
sáng qua đi, Đô Đô không thay quần áo, vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua.
Sau khi ngoan ngoãn ăn hết điểm tâm, cục cưng Đô Đô giẫm lên đôi dép lê nhỏ liền
đứng thẳng trước mặt anh hai.
“Anh
hai! Cho kẹo, cho kẹo … cho xảo lực … cho xảo lực[chocolate] …” Không nói Cảnh Lỗi thiếu chút nữa đã quên, những việc
này Đô Đô không bao giờ quên, mặc khác còn nhớ rất dai.
“Một
hồi nữa mới có thể ăn.” Mới vừa ăn xong điểm tâm, chưa kịp tiêu hóa mà, Cảnh Lỗi
đứng lên dọn dẹp bàn ăn.
Khuôn
mặt nhỏ nhắn cực kì thất vọng, Đô Đô chỉ còn biết kiên nhẫn chờ, cứ chốc chốc lại
nhìn vịt con, một lát lại nhìn bức tranh thư, mắt to làm như thật, nhìn đồng
hồ cho dù xem không hiểu.
Nhìn
anh hai từ phòng bếp đi ra, sau đó đi tới phía sau theo sát mông anh hai, vô luận
Cảnh Lỗi làm cái gì, Đô Đô đều ở phía sau đi theo tới đó. Bất quá Đô Đô cũng có
tiền đồ về việc bám đuôi, nhìn cục cưng Đô Đô theo đuôi Cảnh Lỗi tâm
tình lại cảm thấy ấm áp, trước tiên vẫn phải hoàn thành ước nguyện của nhóc.
“Đô
Đô có thể ăn.” Cảnh Lỗi tính đi lấy kẹo cho Đô Đô.
Đô
Đô mắt to tỏa sáng, hưng phấn đến mức không thể chịu được, phản xạ có điều kiện,
cái miệng nhỏ nhắn nuốt nước miếng, di động thân hình béo ú, đuổi theo sát anh
hai đi vào phòng bếp nghênh đón kẹo chocolate.
“Đô
Đô, là chocolate.” Cảnh Lỗi thừa dịp Đô Đô hiện tại nói sai ngôn ngữ, phải giám
sát nhóc nói chừng nào đúng thì thôi.
“Ân….là
xảo~ khắc lực*! Là chocolate…” Đô Đô vội nói, âm thanh nhỏ nhắn rõ ràng, đồng
âm thanh thúy, nói liên tục.
Anh
hai thực vừa lòng, mở ngăn kéo ra, cấp Đô Đô làm phần thưởng, ân? Tại sao lại
không có?!!!
Cảnh
Lỗi cẩn thận nhìn lại một lần, quả thật không có! Ngày hôm qua rõ ràng để trong
này! Kỳ quái.
Xoay
người, thấy Đô Đô cõi lòng đầy chờ mong nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đợi được
cho kẹo ăn biểu tình hạnh phúc. Cảnh Lỗi thật sự không đành lòng nói không có, nhưng sự thật vẫn là không có.
Thấy
anh hai không động đậy, Đô Đô vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp, “Anh hai, cho kẹo…”
Thanh âm nho nhỏ nhu nhu đòi quyền lợi của chính mình.
Hộp
chocolate quả thật không có. Không cánh mà bay! Cảnh Lỗi tìm kĩ càng từ trên xuống
dưới hết nửa ngày, quả thật không có. Đành phải nói thật cho Đô Đô biết, kẹo
không còn nữa. Đô Đô vẫn đang ngây ngốc.
“Đô
Đô nghe lời, anh hai, Đô Đô nghe lời…” Biểu tình ủy khuất, tựa hồ khẩn cầu anh
hai nhanh chóng lấy kẹo cho nhóc, Đô Đô không tin kẹo không có, nghĩ rằng là
anh hai ngại nhóc không nghe lời, cố ý không cho nhóc kẹo, tội nghiệp chạy
nhanh lại anh hai cam đoan nói.
“Đô
Đô, kẹo không có, ăn hoa quả thay đi.” Cảnh Lỗi gọt hoa quả cho nhóc ăn.
Đô
Đô mắt to đen bóng, im lặng nhìn anh hai, biểu tình giống như bị đả kích lớn,
đáng thương cực kì.
Đô
Đô cực kì bị thương tổn, tuy rằng kẹo trong ngăn tủ nhỏ cũng không được ăn,
nhưng hai việc này hoàn toàn khác nhau, này là anh hai rõ ràng đâu có cho nhóc!
Lại không thèm cho, Đô Đô nghĩ không rõ, chỉ có ủy khuất, Đô Đô tâm tình không
tốt, phi thường không tốt…
Cảnh
Lỗi bưng một mâm hoa quả theo phòng bếp đi ra, đến phòng khách, Đô Đô ngồi trên
băng ghế nhỏ, một câu cũng không nói, đầu cúi thật thấp, bàn tay mập mạp nắm lấy
nhau, bả vai đầy thịt không nhúc nhích, anh hai lớn tiếng gọi nhóc, nhóc
cũng không trả lời, bộ dáng mất mác làm cho anh hai cảm thấy không tốt.
Cảnh
Lỗi đem hoa quả để trước mặt Đô Đô, lại đi tới ngăn kẹo trong tủ treo quần áo
nhìn một chút, không có kẹo chocolate loại đó, nghĩ muốn bồi thường cho Đô
Đô, cũng không có khả năng.
Hộp
kẹo rốt cuộc ở đâu? Cảnh Lỗi nghĩ nghĩ, nhíu mày, cầm lấy điện thoại gọi cho Vệ
Trác Lẫm, nhưng di động lại tắt. Ngày hôm qua mới vừa sạc pin, không có khả
năng hết pin!
Cảnh
Lỗi trong lòng cũng thật khó chịu, lại vừa nhìn thấy cục cưng Đô Đô, lại buồn bực
đi lấy điều khiển TV, chính là muốn làm cho Đô Đô vui vẻ, Đô Đô ngồi như vậy
nhìn thật tội nghiệp, anh hai tiến lên mở TV, Đô Đô cũng không ngẩng đầu lên.
“Đô
Đô, xem TV.” Cảnh Lỗi hiếm khi cỗ vũ Đô Đô xem Tv, đây thật sự là tình huống
hiếm thấy.
Đô
Đô đắm chìm trong thế giới nhỏ bi thương, vẫn không nhúc nhích.
Cảnh
Lỗi tiến lên thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, lấy tay sờ sờ vào đầu Đô Đô,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu ra, biểu
tình rất đáng thương.
“Nha
Nha nha” trong TV một tiểu nữ sinh mặc váy hoa đang ca hát.
“Đô
Đô” Cảnh Lỗi đỡ thân hình trắng mềm béo của Đô Đô đứng dậy, “Hát cho anh hai
nghe đi.” Chỉ là trẻ con thôi, một lát liền quên thôi. Hắn nhớ rõ ngày hôm qua
giữa lúc ăn cơm trưa Đô Đô có nói muốn hát cho hắn nghe.
Đô
Đô bình thường mắt to liên tục chớp, hiện tại cũng chớp chớp, chính là che kín mất
mác, tinh thần cũng không rõ ràng.
Cảnh
Lỗi muốn Đô Đô ca hát, có lẽ hát một chút có thể quên đi chuyện này.
Ở
trước mặt Đô Đô, Cảnh Lỗi cũng hiểu được thật cực kì mất mặt, nội tăm căm tức
nghĩ muốn đánh người! Chính là vẫn miễn cưỡng cười, dỗ ngọt Đô Đô. Từ trước tới
giờ, Cảnh Lỗi chưa bao giờ làm sự tình như vậy với người khác.
Đô
Đô coi như cho anh hai một chút thể diện, rốt cục y y nha nha bắt đầu hát lên, âm thanh bởi vì không có tinh thần, thanh âm không lớn, nhưng vẫn hát rất
rõ ràng chính xác, “Cái thìa a~ ư tròn a~ anh hai ăn thịt~ bé ăn canh a~”
“Đủ
rồi!” Cảnh Lỗi thực sinh khí, sắc mặt thật dọa người, “Ai dạy?”!
Bị
giật mình Đô Đô cũng không nói, mắt to rưng rưng, lại bị anh hai giận, ủy khuất
muốn mau chóng biến thành cái muỗng.
Cảnh
Lỗi tức giận, Đô Đô càng ủy khuất. Mắt to cũng đỏ, nước mắt đầy ập, giống như sắp
khóc. Cảnh Lỗi tâm tình cũng giảm xuống.
Rốt
cuộc nhịn không được, mắt to rơi lệ, Đô Đô không khóc lớn, chỉ anh anh ủy khuất,
cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt, đứng lên, nhóc con lấy tay lau lau nước mắt, chạy
tới cầu thang, béo thân hình hướng trên lầu mà chạy, quay về “Nhà mẹ đẻ” –
phòng của mình.
Đẩy cánh cửa ra, ngồi trên giường nhỏ màu đỏ, tìm kiếm cái chăn hình con gấu
của mình, nhớ tới đã đem qua phòng của anh hai, đứng lên, tay béo kéo ngăn tủ
quần lót, từ bên trong lôi ra một cái chăn khác, có in hình hoa nhỏ, không
thích, lại rút ra một cái khác in hình heo con trong phim hoạt hình, mắt to đầy
nước nhìn nhìn, ôm đi ra, lúc này mới quay trở về giường nhỏ, bắt đầu khóc khóc
kêu “Mẹ ơi …. Mẹ ơi ….”, tình huống cực kì đáng thương.
Trên
bàn có điện thoại nhỏ, nhưng chính là Đô Đô không nhớ được dãy số, ấn điện thoại
như thế nào cũng kém ấn điều khiển TV linh hoạt, gọi điện thoại cho mẹ Tô là
không có khả năng, đành phải chính mình lui ở trong chăn anh anh khóc, búp bê Đô
Đô bây giờ thiệt giống cái muỗng.
Dưới
lầu trong phòng khách, thân ảnh cao lớn đứng dậy, Cảnh Lỗi cầm lấy điện thoại,
bấm một chuỗi dãy số, “Uy, đây chính là biệt thự nhà họ Vệ …”
“Các
ngươi nghe cho kỹ, thiếu gia của các ngươi không đi Hoa Kì, hắn đã mang theo
tình nhân bỏ trốn, buổi tối hôm nay các ngươi đuổi tới khu rừng rậm phía sau
công viên, có thể tìm thấy hắn … Có thể, hắn sẽ không nhất định vào trong đó,
các ngươi đi dọc theo quốc lộ, tìm những khách sạn nổi tiếng ven biển tìm một
chút, nhất là để ý những người thanh toán bằng thẻ tín dụng, bởi vì hắn mang tiền
mặt không nhiều lắm. Tùy các ngươi tin hay không, nếu đêm nay các ngươi không
tìm được hắn, như vậy …..”
Bên
kia điện thoại, cực kì nháo nhào, mơ hồ nghe được có người nói, “Mau gọi điện
thoại di động cho thiếu gia!”
Hừ,
tôi bắt cậu phải vượt qua một đêm khó quên!
Thời
điểm Cảnh Lỗi tức giận, cũng không bị mất bình tĩnh, luôn suy nghĩ thông minh
kín đáo hơn người.
Đặt
điện thoại xuống, Cảnh Lỗi lên lầu tìm Đô Đô, đẩy cửa phòng ra, đem Đô Đô từ
trên giường nhỏ ôm lên, bắt đầu lấy quần áo thay cho Đô Đô.
…
Tọa
lạc tại khu thương mại phồn hoa, vào bên trong cửa hàng bánh tây, ban ngày
khách nhân không nhiều lắm, cô thu ngân cũng không vội, đang đứng ở quầy tính
tiền, thấy có người đẩy cửa vào, nha, nhìn thấy hai người hôm qua đã đến, thiếu
niên anh tuấn lạnh lùng và một nam đồng đáng yêu xinh đẹp.
“Tôi
muốn loại chocolate ngày hôm qua được tặng.” Thiếu niên anh tuấn mở miệng.
“Khả
…. Đó là tặng phẩm.” Cô thu ngân ánh mắt dịu dàng nhìn mỹ nam tử đang ôm nam đồng,
ban ngày xem so với buổi tối, nhìn càng đẹp hơn.
“Tôi
biết, tôi sẽ trả tiền mua, bao nhiêu cô cứ nói.”
“Thỉnh
ngài chờ, tôi đi xin chỉ thị của quản lí.”
…
Năm
phút đồng hồ sau, Đô Đô giống ngày hôm qua ôm hộp chocolate bước ra, anh hai một
tay ôm Đô Đô, một tay cũng cầm một hộp, Đô Đô sớm đã dừng khóc, hiện tại lúc
này rất giống tiểu địa chủ chiến thắng trở về, cười đến xinh đẹp, nhìn mặt anh
hai cũng không đoán ra tốt hay xấu. Nhìn bộ dáng cao hứng của Đô Đô, tâm tình Cảnh Lỗi không được cao hứng đến như vậy, hộp bánh
ngọt so với dự tính lại nhiều hơn, lớn hơn.
Tại
phòng quản lí của cửa hiệu bánh ngọt.
“Cứ
đưa hộp bánh chocolate vẫn thường bán trên thị trường cho bọn họ là được, vì
cái gì mọi người lại tặng cho họ hộp bánh được khuyến mãi?” Quản lí đối với mọi
người trong phòng ai oán nói.
Bởi
vì quản lí không nhìn thấy được người nam sinh vóc dáng cao lớn tuấn tú, đứng tại
quầy thanh toán đưa tiền yêu cầu mua lại hộp bánh khuyến mãi, làm hại mọi người
liều mạng trốn quản lí nhét hộp bánh vào tay đối phương, giống như là ép mua ép
bán, làm đối phương hơi hoảng sợ, bé trai nằm trong ngực cũng nhảy dựng, mắt to
kinh hoảng liền nhìn, cánh tay đầy đặn gắt gao ôm cổ người thanh niên, mọi người
trong tiệm lại chưa bao giờ thấy qua được nhóc con đáng yêu như vậy, bộ dáng
giống như chiếc bánh kem bơ, non non mềm mềm. Mỹ nam tử không biết đang vui hay
đang tức giận, vẫn cau mày từ khi bước vào đến giờ. Thật là, nào có chuyện mua
bán như thế này, nhân viên cửa hàng đều trộm cười nhìn mỹ nam tử y như quản lí ở
đây.
----------------------
Các
loại bánh ngọt khuyến mãi, nhất định đã là hàng cũ không ai mua, Cảnh Lỗi đương
nhiên biết, hắn sẽ không để cho Đô Đô ăn những loại thực phẩm đã hết hạn sử dụng
như vậy, cho nên .. . . .
Cho
nên đành phải mua cho Đô Đô một hộp bánh ngọt mới để dỗ dành. Hơn nữa còn được
thêm ba cục kẹo chocolate.
Tiểu
địa chủ Đô Đô hồi nãy còn đau buồn, bây giờ mắt to hưng phấn toả sáng, cầm thìa
chuẩn bị ăn, anh hai thật sự không muốn cho nhóc một mình độc chiếm cái bánh kem
to như vậy, ăn nhiều bơ béo ngậy không hề tốt.
“Mỗi
người một nữa, anh hai lớn, anh hai phải được phần lớn, Đô Đô nhỏ, ăn phần nhỏ.”
Cảnh Lỗi đang dụ dỗ Đô Đô, một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế sa lon nhòm chừng
cái bánh kem, anh hai thật xấu, dành phần nhiều như vậy. Bất quá phần nhỏ được
anh hai chia cũng đủ làm cho Đô Đô tròn vo, mắt to nhìn nhìn, toả ra vui sướng,
không kịp đợi Đô Đô thắc mắc vì sao như vậy đã nhanh chóng cầm muỗng ăn lấy ăn
để.
Không
hề thích ăn đồ ngọt, nhất là bánh nhân bơ béo ngấy, Cảnh Lỗi cau mày, nhắm mắt
nuốt đại một hơi, anh hai như đang chịu khổ, còn Đô Đô thì đang hưởng thụ. .
.
Ở
đại lộ phía nam:
“Anh
lấy cái này làm gì?” Hộp kẹo Đô Đô bị mất chính là do người này lấy trộm, Kỷ
Sinh kinh ngạc hỏi Vệ Trác Lẫm.
“Cho
em ăn mà.” Vệ Trác Lẫm đang lái xe, trả lời ngắn gọn.
Kỷ
Sinh thiếu chút nữa té xỉu, “Anh làm vậy mà coi được sao?”
“Ân,
không được. Em cũng thấy mà, lấy trộm được cái này thật vất vả, ngăn tủ đựng kẹo
nhà bọ họn khoá quá kĩ, lén trộm ra không dễ dàng.”
“Anh.
. .” Thiếu niên ngồi phía sau chán nản.
“Em
nghĩ coi, anh so với Cảnh Lỗi thật kém hơn hắn a, xét về ngoại hình, khí chất,
về chỉ số thông minh, về gia thế, anh chắc thua hắn. . .”
Thì
ra Vệ Trác Lẫm cũng có lúc tự ti như vậy, nhìn hắn khổ sở, Kỷ Sinh bỗng nhiên
nảy sinh cảm giác đau lòng, há miệng thở dốc, đang muốn an ủi hắn.
“Nhưng
mà anh so với hắn hoà ái dễ gần, thân thiện với người ngoài, vì cái gì, biểu ca
của anh, không thầm mến anh, không thổ lộ với anh, lại đi thổ lộ với hắn?”
Kỷ
Sinh thiếu chút nữa hộc máu. Hỗn trướng này, bộ họ hàng nhà các ngươi loạn luân
hết rồi hả, ngươi nghĩ sao mà có thể mở miệng nói được vậy a!
“Nhưng
Cảnh Lỗi, hắn không thể đồng ý được, nếu không thì nhóc Đô Đô kia làm sao bây
giờ, anh nghĩ Cảnh Lỗi bây giờ. . .”
Vệ
Trác Lẫm bị đề tài anh em nhà kia hấp dẫn, khéo miệng giơ lên, tưởng tượng đến
tình cảnh Cảnh Lỗi thất hứa với Đô Đô.
“Uy?
Không phải đi khu rừng rậm sau công viên sao?”
“Anh
sợ Cảnh Lỗi nóng giận trả thù, ai biết được hắn sẽ làm cái gì, để phòng ngừa, tốt
nhất chúng ta đi chỗ khác, nơi đó có ánh trăng mê người, không khí lãng mạn.
. .”
Xe
hướng phía nam theo tới, ánh mặt trời lấp lánh chiếu xuống thành phố.
Hết chương 9
Post a Comment