Sinh nhật của Trịnh Duẫn Hạo ^^~
Tác giả : ??? [chưa kím ra]
Thể loại : Trung văn YunJae, đoản văn, HE
Editor : A-Moon [lính mới]
Đây là quà dành tặng : PASTA253
“Bảo bối! Ngày mai chính là sinh nhật của anh! Em tặng cho anh cái gì vậy a?” Một con sói vô lại phe phẩy đuôi, móng vuốt ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của người con trai xinh đẹp đang đứng phía trước, cằm đặt trên bờ vai thon, nhẹ nhàng thủ thỉ.
“Đi ra ngoài! Em đang nấu cơm, anh mà quậy phá nữa thì quà sinh nhật anh đừng mơ tới!” Cậu lắc lắc eo muốn tránh đi móng vuốt của con sói kia.
“Không cần! Nơi này của bảo bối chính là của một mình anh, bình thường không thể ôm vợ trước mặt hai đứa con làm anh cảm thấy rất khó chịu! Bây giờ anh phải ôm thật lâu, thật lâu …” Giọng nói ngày càng vô lại, hai tay ôm eo cậu ngày càng chặt, sợ nếu như buông tay thì không bao giờ được ôm như vầy nữa.
Bị ôm gắt gao như vậy làm cho cậu không thể tiếp tục nấu cơm, trong lòng suy nghĩ, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn nhịn không được đưa lên trên, nhưng lúc sắp đụng vào môi của ai đó, liền dùng sức đánh một cái thật mạnh, khuôn mặt đáng lẽ đang ngọt ngào trở nên phẫn nộ.
“A! Đau quá nha!” Hắn đột nhiên hét lên một tiếng, tay liền đưa lên đầu cầm lấy đồ vật vừa đánh mình, đồ vật này tuy cũng mềm mại nhưng sần sùi nha! Hơn nữa còn có lông mọc đặc biệt nhiều! Không giống như bàn tay nhỏ bé của vợ a!
“Bảo bối! Em như thế nào lại dùng giò heo đánh anh a! Đánh như thế lỡ đâu anh bị chấn thương não quên mất em luôn thì làm sao bây giờ!” Không khỏi lấy tay sờ sờ đầu, nhưng vẫn không buông vòng eo nhỏ nhắn đó ra, bất quá lần này chỉ ôm hờ không dám dùng sức, vợ “đại nhân” sức lực cũng không phải tầm thường, huống chi còn đang ở nhà bếp – chính là địa bàn của cậu nga! Thật là nguy hiểm!
“Anh còn ở trong này làm gì? Mau đi ra ngoài!” Cậu không còn vẻ kiên nhẫn: “Nếu anh muốn thì cứ quên em đi! Em không buồn khổ gì đâu!” Vẻ mặt cùng biểu tình tỏ ra không thèm quan tâm – nhưng rõ ràng trong lòng lại đang hối hận.
“Ôm một chút nữa thôi! Một chút nữa! Anh làm sao quên em được, đời nay nhất định sẽ không, cho dù có chết đi, anh cũng không uống canh Mạnh bà để đầu thai đâu! Anh thề! Anh nhất định sẽ không bao giờ quên em!”
“Nói bậy! Ngày mai là sinh nhật mà anh lại nói như thế!” Kiều thê tâm tình tốt trở lại, nói nhẹ nhàng, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
------------
“Ăn cơm thôi! Tiểu Mân, đi gọi Tiểu Tú xuống ăn cơm!” Thanh âm ôn nhu vang ra từ nhà bếp, thấy tiểu Mân đã sớm ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ đợi thức ăn mà không thấy tiểu Tú, đoán rằng tiểu Tú đang ở trong phòng nói chuyện điện thoại với Hữu Thiên ~ từ lúc hai đứa nó quen nhau, tiền điện thoại liền tăng lên gấp mấy lần! Thật sự là đáng thương cho người “trụ cột gia đình” kia, vất vả kím tiền mà không biết tiền trả vào chuyện gì.
“Dạ!” Một bên hướng trên bàn chờ đợi thức ăn được bưng ra - một bên đáp, nhưng mông tựa hồ không có nửa điểm dịch chuyển khỏi chiếc ghế đang ngồi.
“Nhanh đi a! Nói tiểu Tú mà còn gọi điện thoại nữa, thì ngày mai sẽ không phát tiền quà vặt cho các con nữa!” Mama tức giận, tiểu Mân vì nghe được ngày mai không có tiền ăn vặt liền bật người chạy đi gọi tiểu Tú.
“Anh! Đừng tán gẫu nữa! Bằng không ngày mai không có tiền để mua quà tặng cho Hữu Thiên đâu! Mama nói anh mà còn tiếp tục gọi điện thoại nữa, sẽ cắt tiền ăn vặt! Anh không ăn nhưng em phải ăn a!” Tuấn Tú quả thật đang nói chuyện điện thoại.
“Không phải đâu! Mama sao làm vậy được! Chẳng lẽ do Papa xúi!” Tuấn Tú kinh ngạc nói, “Không nói nữa! Cậu chắc cũng nghe được đi! Ngày mai gặp! Bobo!” Trong điện thoại bắt đầu vang lên tiếng “bobo” không ngừng, làm hại Tuấn Tú thật lâu không thể cúp điện thoại.
“Làm sao vậy! Không còn cần tiền nữa hả?” Từ nhà bếp truyền lên tiếng la của Mama, âm thanh cao vút chấn động lỗ tai của hai anh em, Tuấn Tú hoảng hồn vội vàng cúp điện thoại! Tiểu Mân lúc này đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
………….
Ăn cơm xong, tiểu Mân cùng tiểu Tú đều trở về phòng làm bài tập! Trong phòng khách chỉ còn vợ chồng đậu hoa, lang sói tay chân lại bắt đầu táy máy, ôm lấy vợ sờ tới sờ lui. Vợ “đại nhân” eo thon không ngừng vặn vẹo kháng nghị, còn phát ra thânh âm rên rĩ “Ngô a~ không cần~~” Làm cho tên vô lại kia tâm loạn như ma, càng không hề cố kị ôm chặt lấy, tiếp theo liền che lại đôi môi nhỏ nhắn phấn nộn của vợ! Cùng vợ hôn môi thật lâu!
“Mama! Con cảm thấy đói bụng a? Đói quá nên không ngủ được!” Từ xa nghe được tiếng nói của tiểu Mân, mặc dù trong lòng tiểu Mân cũng không muốn phá rối như vậy đâu, nhưng vì thật sự bụng rất đói.
Hai vợ chồng đang ân ái nghe được âm thanh kia liền cách nhau một mét, một người ngồi ở sopha làm như chưa có chuyện gì xảy ra cầm điều khiển chỉnh TV (nhưng thật ra cái mà hắn cầm chính là điều khiển máy lạnh = =III), một người khác thì đang vờ như lấy quyển tạp chí trên bàn coi (nhưng đúng là tạp chí thật = =III)
“Nga ….. Được rồi ….. Mama đi lấy đồ ăn cho con! Có rãnh chắc phải mang con đi bệnh viện, kiểm tra xem bao tử của con như thế nào mà tiêu hoá kỉ lục như thế! Có thể có một con gì đó nằm trong bụng ăn hết thức ăn đi!” Một bên tức giận, một bên đưa mắt xin lỗi ái nhân liền đứng dậy đi lấy thức ăn cho tiểu Mân.
……………………………..
Mỗi tuần đều được phát tiền ăn vặt cho nên buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Mân cùng tiểu Tú ngoan ngoãn ngồi trước mặt Mama, đưa hai bàn tay nhỏ xíu ra.
“Tiểu Mân, đây là 300 đồng, phải xài tiết kiệm! Tiểu Tú, đây là 400 đồng, con cũng phải xài tiết kiệm, vì tiền điện thoại của con mà Papa phải làm việc nhiều hơn đó!”
Tiểu Mân cùng Tiểu Tú kinh ngạc, Mama ngày hôm qua còn nói sẽ không cho tiền ăn vặt, như thế nào hôm nay lại phát nhiều hơn mỗi tuần 50 đồng a! Thực khó hiểu!
“Đêm nay các con phải tự nghĩ biện pháp nha, đến nhà bạn ngủ nhờ cũng được, hay đến khách sạn ngủ cũng được, dù sao đêm nay không thể trở về nhà nga!” Thấy hai anh em khó hiểu, Mama bắt đầu dụ dỗ.
“A?”
“A?”
“Vì cái gì?”
“Tuấn Tú không phải vẫn muốn được ngủ cùng Hữu Thiên sao? Hôm nay Mama tâm tình tốt, cho con toại nguyện! Tiểu Mân không phải muốn ăn đậu hũ phô mai của khách sạn gần trường sao? Cũng cho con được toại nguyện!” Mama ấm áp nhìn hai đứa con mỉm cười.
Nhìn thấy Mama tươi cười, hai anh em trong lòng oán hận, chỉ cho có thêm 50 đồng thì như thế nào có thể xài qua một đêm được a!
……………….
Buổi tối, cậu chọn cho mình một bộ trang phục thật đẹp, đó chính là cái áo sơmi nửa như trong suốt nửa như không, cả người toả ra hương thơm ngát, nga! Là khi qua Pháp có mua chai nước hoa, đến bây giờ mới lấy ra dùng.
Tắt hết đèn đóm, căn nhà trở nên tối đen, chỉ còn lại ánh sáng của những ngọn nến lãng mạn, hơn nữa thêm vào đó ánh sáng của trăng làm mờ mờ ảo ảo, hắn vừa mới tắm rửa xong, trên thân mặc một bộ đồ màu đen huyền (Vợ “đại nhân” nói hắn mặc màu đen rất đẹp trai cho nên sinh nhật năm ngoái liền tặng cho hắn bộ đồ này, tới bây giờ mới lấy ra mặc), lặng lẽ đi vào phòng ngủ của hai vợ chồng, tiến đến sau lưng đưa tay ôm trọn vòng eo nhỏ của cậu, khuôn mặt tựa vào trong cổ, tham lam hít hà hương thơm mê hồn.
“Chúng ta đã lâu không có khiêu vũ! Hay là bây giờ cùng nhau khiêu vũ đi!” Cậu dùng đến nụ cười quyến rũ, chủ động lôi kéo bàn tay hắn đặt lên eo mình, bàn tay còn lại cùng nhau đan vào với nhau.
Sau đó, hai người một bên khiêu vũ, một bên đi tới phòng khách.
“Bảo bối! Quà sinh nhật của anh đâu! Anh rất hồi hộp nha!”
“Gấp gáp cái gì? Anh đoán thử xem em sẽ tặng gì nào?” Lại triển khai công lực quyến rũ, đưa môi lại gần lỗ tai của hắn thổi một hơi nhẹ nhàng cực kì hấp dẫn.
“Nhẫn sao? Chúng ta lúc đính ước tới bây giờ vẫn chưa có, nếu không có thì không thể xem như vợ chồng, chẳng lẽ thật sự là nhẫn?!”
“Anh như thế nào lại nghĩ như vậy a!”
“Đó là cái gì? Mau nói cho anh biết a!”
Cái eo nhỏ nhắn vặn vẹo một cách ái muội, dùng một ánh mắt hấp dẫn nói, “Là em!”
Hắn nhất thời hai mắt toả sáng, đại biểu nam tính đặc thù của nam nhân hầu như không thể nhịn nổi liền đè cậu xuống mặt đất, thoáng động: “Thật sự là yêu tinh a!”
“Đêm nay em toàn bộ đều là của anh!”
Vừa nói xong liền bị đôi môi nóng như lửa kia xâm chiếm, cùng nhau dây dưa triền miên.
……….
Đột nhiên ở ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói của tiểu Mân cùng Tiểu Tú, không, còn thêm một giọng nói khác nữa! Hai vợ chồng đồng thời chấn động, cực kì không tình nguyện buông nhau ra, đau khổ vì bị phá đám trong thời điểm ngọt ngào này. Cậu liền lập tức chạy lên phòng để thay đồ, nhất thời khung cảnh lãng mạn bị ngọn đèn phá tan , trong phòng khách chỉ còn lại khuôn mặt bất đắc dĩ của hắn, lúc này, tiếng mở cửa vang lên, ba đứa trẻ con tiến vào, lần nữa tiếp tục phá rối…….(Đó chính là vận mệnh = =III)
“Papa, sinh nhật vui vẻ”
“Papa, sinh nhật vui vẻ”
“Chú, sinh nhật vui vẻ!”
Thật sự không vui vẻ nổi, Papa nghiêm mặt nói: “Như thế nào đều trở về?”
“Hôm nay là sinh nhật của Papa, là con thì nên cùng với Mama chúc mừng mới đúng đạo a! Con còn dẫn theo bạn về cùng mừng sinh nhật với Papa và Mama a!” Tuấn Tú khoái hoạt nói.
“Tại vì a! Khách sạn có bán đậu hũ phô mai kia đăng thông báo: Giám đốc cưới vợ cho nên cho phép toàn bộ nhân viên nghĩ làm việc một ngày, hơn nữa, sinh nhật của Papa, Mama khẳng định sẽ làm một bữa tiệc lớn cho Papa, con phải trở về để ăn mừng chứ.”
Vẻ mặt thất vọng cùng dục vọng vừa được cậu khơi dậy lúc nãy bây giờ tụt dốc không phanh, hai đứa nhỏ này như thế nào liền trở nên hiếu thuận vậy …………..
“Đều về hết rồi? Vậy thì đi ăn cơm! Tiểu Tú, tiểu Mân đến phòng bếp phụ Mama một tay.” Cậu trong nháy mắt mặc vào bộ quần áo thường ngày rồi trở lại, bất đắc dĩ xoay người vào bếp.
Trên bàn ăn, Mama không ngừng đánh giá người bạn trai Hữu Thiên của tiểu Tú, tiểu tử đó lúc nào cũng ôn nhu gắp đồ ăn cho tiểu Tú.
Còn đại nam nhân bị bỏ rơi kia, diễn viên chính của ngày hôm nay liền ăn một hủ dấm chua lớn, không ngừng dậm chân, biểu hiện sự phản đối mãnh liệt – tiểu tử kia tuy rằng thật xuất sắc, nhưng hắn vào độ tuổi đó cũng đâu có thua kém a!
Nhưng người vợ nhỏ ngồi bên cạnh này chẳng thèm quan tâm điệu bộ giận hờn kia, đảo mắt nhìn đứa con út tiểu Mân, kiếp trước chính là tiểu trư, đem thức ăn mình nấu thành một đống hỗn độn, trên bàn hiện tại chỉ còn xương, một miếng thịt cũng không chừa!
…………….
Buổi tối, sau khi ăn no nê! Mấy đứa nhóc mới yên ổn trở về phòng ngủ!
“Vợ yêu, em nói đêm nay em là của anh!” Một bên nói một bên gắt gao ôm lấy cậu, bắt đầu đòi món quà sinh nhật của mình.
“Ngô! Anh thật là xấu!” Âm thanh rên rĩ vang lên làm lay động lòng người, hắn ý loạn tình mê đem cậu đè dưới thân kịch liệt hôn lên đôi môi căng đỏ, lấy lại nhiệt tình vừa mất đi khi nãy.
“Mama, vừa rồi xem phim ma con rất sợ a! Đêm nay ngủ cùng với con đi!” Ngoài cửa vang lên tiếng kêu run rẩy rất không thích hợp của tiểu Mân.
“Nga! Chờ Mama một chút!” Tuy hắn không chịu buông tha cho cậu, nhưng cuối cùng vẫn bị đẩy ra, cho hắn một cái hôn nhẹ rồi sau đó mang theo bộ dáng bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng!
Màn đêm mờ ảo, ánh trăng phát ra ánh sáng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào, nhưng lúc này, trong căn phòng, trên chiếc giường đôi chỉ thấy được khuôn mặt thất vọng, ánh mắt không cảm thụ được một chút ấm áp, chỉ có thể ôm quần áo của vợ yêu ai oán~~~~~~~~
Một thân nam nhân trai tráng nhưng lại mang mệnh khổ a! Đã gần ba mươi tuổi đầu vậy mà phải nằm đây ôm quần áo của vợ mà ngủ, hảo bi tráng a!
--------------------------------------------HOÀN--------------------------------------------
Bà pasta, sinh nhật vui vẻ nha~~~^^~~~
Nếu mà đọc xong tâm tình bà có giống như ông Duẫn Hạo đó thì cũng đừng trách tui, tui chưa tới trình độ edit nổi cảnh H nha =]]
p/s : vì làm quà sinh nhật cho bà cho nên tốn thời gian quý báu của tui, cấm bà chê bai này nọ ^_^!!!!! BTW, HAPPY BIRTHDAY LÀ LÁ LA ^o^
March 26, 2012 at 5:31 PM
bà già, bi h mới rảnh vào cm cho bà được, đa ta bà nhìu nha, tui rất thích ^^~
Nhưng nếu bà edit trường thiên thì tui còn thích hơn nữa, đọc cái này "hụt hẫng" cho Hạo ca quá đi =]]
P/s: Bà là beta của tui mà lén lút đi edit nha, thiệt là xấu xa quá đi =]]