Bình dân hạnh phúc
Tác giả : Apple
Editor : A-Moon
Lục
Khải đau đầu bỏ tai nghe nhạc xuống, cuối cùng cũng được yên tĩnh, cái chuyện
vớ vẩn khôi hài này sáu ngày nay thường xuyên xảy ra ở trước cửa phòng hắn, đầu
tiên là ông chủ cho thuê nhà thân hình béo mập thở hồng hộc cố gắng đi lên lầu
4, đem tất cả những phẫn nộ chửi ầm lên, không quên ân cần hỏi thăm mười tám
đời tổ tông của gia đình thuê căn phòng phía đối diện, mắng được chừng hơn một
giờ, cơ hồ giải tỏa được một chút, mang theo tâm tình thoải mái mà đi xuống
lầu.
Lục
Khải yên tĩnh chưa được ba ngày thì vợ chồng ở phòng đối diện bắt đầu kịch liệt
gây lộn, chửi rủa lớn tiếng, ngôn ngữ ác độc sát thương không thua gì lão mập
chủ nhà, cho dù ngăn cách một cánh cửa thì tiếng ồn vẫn chui vào tai Lục Khải,
khiến cho hắn không thể không mua một cái dây nghe nhạc, đeo vào mở volum lớn
hết mức.
Khu
cho thuê nhà này được xây dựng từ rất lâu, hàng xóm đều quen biết nhau, cơ hồ
nhà người nào có chuyện to chuyện nhỏ gì thì cả khu trọ đều biết, vách tường
mỏng cách âm không tốt, đã vậy còn kém chất lượng, giấy dán tường lúc nào cũng
rớt vài tờ trên mặt đất, Lục Khải hoài nghi chính mình có phải hay không cũng
có thể nghe được nhiều chuyện. Cái quyền riêng tư ở nơi này, dù muốn hay không
muốn, trên cơ bản nếu có một cặp đang làm tình, hàng xóm đều nghe được miễn
phí.
Ở
phòng đối diện, có một đôi vợ chồng trẻ (Đây là Lục Khải dùng cái nhìn bình
thường nhất để miêu tả) người vợ có một đứa em trai, cùng sống chung trong cái nhà
thuê đó, công việc của người vợ thì tiếp khách ở quán bar, người chồng trên cơ
bản không có đi làm, suốt ngày chỉ biết đánh bạc, uống rượu bên ngoài, duy chỉ
có một điều, theo như Lục Khải được biết thì đứa nhỏ kia đại khái chưa đến 18
tuổi, đôi khi lúc hắn đi bỏ rác có nhìn sơ qua, bộ dáng cũng không tệ lắm, mặc
dù hơi gầy, nho nhỏ, chưa tới tuổi trưởng thành, vẻ mặt mệt mỏi, thỉnh thoảng
có khi mặc cái áo sơmi in hình những bông hoa bản to giống như lưu manh, thì
cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nụ cười hồn nhiên.
“Chồng
của chị tôi mặc cũ rồi cho tôi.” Bé có chút thẹn thùng hướng Lục Khải giải
thích, mà Lục Khải chỉ lịch sự gật đầu, tiếp tục đi bỏ rác.
Nhà
đối diện cãi nhau càng lúc càng gay gắt, Lục Khải đau đầu ra ban công đốt một
điếu thuốc nghĩ ngợi, trước kia lão chủ nhà đi thu tiền lúc hai người đó đã cãi
nhau được một trận, người chồng trách người vợ không đem tiền về, người vợ oán
trách người chồng đem hết tiền để đi đánh bạc, một lát sau, hai người đó lại
thân mật ngủ chung một giường, yên ổn như vậy được chừng một tháng, bắt đầu nửa
tháng sau, bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều cãi nhau, ban ngày, ban đêm, Lục Khải từ
lâu đã không có được một giấc ngủ ngon, sáng sớm tỉnh dậy phải đeo tai nghe
nhạc, rửa mặt bằng nước lạnh mới có thể dễ chịu.
Có
nên chuyển đi nơi khác hay không? Lục Khải cam chịu nghĩ, nhẹ nhàng dụi mắt,
nhìn thấy màn hình máy tính hiện lên giá cổ phiếu, lập tức xóa bỏ ý niệm này
trong đầu, tại đây chính là khu dân cư nghèo, ai cũng phải chịu đựng giống
nhau, không chịu được thì đi mướn nhà trọ cấp cao, cách âm tốt, quản lý chuyên
nghiệp, nhưng mà giá cả hơi đắt đỏ.
Vẫn
là giá cả ở đây tốt lắm, giống như nhà đối diện, thiếu tiền nhà 3 tháng, mặc dù
ở đây quản lí coi như dễ chịu nhất so với những chỗ khác, nhưng nếu bọn họ vẫn
nói không trả tiền, không chừng cảnh sát hoặc là xã hội đen rất nhanh sẽ đến
trước cửa.
Mang
theo ý tưởng như vậy để lừa dối chính mình, Lục Khải đi đến nhà bếp, tính toán
sẽ nấu món gì để ăn, thuận tiện xem như là chờ đợi vợ chồng phòng đối diện tiếp
tục cãi vã, bất quá hôm nay thật kì quái a, hai người họ tựa hồ gây nhau một
chút liền ngừng, chẳng lẽ bọn họ rốt cuộc cũng biết mệt mỏi?
Lục
Khải, nam, 35 tuổi, không có nghề nghiệp cụ thể, thuê một phòng ở khu nhà trọ
phía tây, dựa vào việc mua cổ phiếu trên mạng để kím chút tiền duy trì cuộc
sống, đúng 3 bữa cơm, làm việc và nghĩ ngơi bình thường, trừ bỏ việc hút thuốc,
thì tất cả đều tốt, tướng mạo bảnh bao, tuy không thường xuyên tắm rửa.
Mỗi
ngày như vậy cứ thế trôi qua, cuộc sống của một con người, tốt hay xấu gì cũng là
của chính mình, tự sở hữu, trừ bỏ tịch mịch, còn có tự do, trong đầu luôn cho
rằng tình cảm giống như khi xài một đồ vật nào đó đến một lúc cũng phải bỏ đi?
Mỗi lần nhìn thấy đôi tình nhân thân mật ôm nhau, hôn môi, Lục Khải đều nghĩ
như vậy.
Mơ màng suy nghĩ được một lúc, mở cửa đi
mua bữa sáng, vừa ra khỏi phòng một bước, lòng bàn chân bỗng nhiên đạp trúng
một cái gì đó, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
“Hú hồn!” Hắn lúc này mới để ý, cúi đầu nhìn
thấy một đôi mắt buồn ngủ, này không phải là em trai của người phụ nữ phòng đối
diện sao? Sáng sớm cậu ngồi ở trước cửa làm gì?
“Sớm a.” Cậu nhóc theo thói quen gật đầu
chào hắn
Lục Khải toàn thân cứng ngắt, chấn động
gật gật đầu : “sớm”
“Anh muốn đi mua bữa sáng phải không? Tôi
biết gần phố Tân có mở một quầy sữa đậu nành, uống rất ngon, bỏ thêm tôm khô
cùng tảo tía, có hứng thú đi ăn thử không?” Cậu thực nhiệt tình hướng dẫn, ánh
mắt linh động dần dần chuyển động xung quanh, giống như đang tìm kím cái gì.
“Hảo, tôi phải đi ăn thử chứ.” Lục Khải
không yên lòng đáp ứng, hướng dưới lầu đi, lúc đi tới ngả rẽ, không kìm lòng
quay đầu lại nhìn nhìn, thân ảnh nhỏ gầy vẫn đang ngồi chỗ kia, hai tay ôm lấy
chính mình, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước.
Ở trong lòng hung hăng mắng chính mình
một câu, còn chưa đủ phiền toái hay sao? Còn muốn quay trờ lại?! Lục Khải xoay
người nhanh chân bước xuống lầu.
Hắn không đi đến quầy bán cháo hoa như
bình thường nữa, mà thật sự tìm đến chỗ kia, nhớ đến bé con nho nhỏ kia nói sữa
đậu nành rất ngon, suy nghĩ trong chốc lát, liền mua bịch sữa đậu nành cùng
bánh bao cháo quẩy, chậm rãi trở về nhà.
Nếu không phải hắn không có thói quen ăn
ở bên ngoài, thì hẳn là rất muốn ăn xong rồi mới trở về, thời điểm đi lên lầu,
quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, bé con kia vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, vẻ mặt
vốn đã mờ mịt, nghe thấy tiếng bước chân của hắn liền tỉnh lại, lộ ra nụ cười
thật tươi : “sớm!”
“Sớm.” Lục Khải lấy chìa khóa để mở cửa,
nhìn thấy bé thiểu não ngồi đó trong lòng cảm thấy trầm xuống, rốt cuộc thở dài
: “cậu có muốn vào ngồi chơi không?”
“A?!” Cậu bộ dáng bất ngờ, ngẩng đầu,
lông mi thật dài nhấp nháy.
Thật là một đứa nhỏ không ngoan mà, Lục
Khải lại thở dài : “Tôi hỏi cậu, muốn hay không vào ngồi?”
Do dự, rõ ràng là đang do dự, ánh mắt
tựa như một con mèo nhỏ đi lạc, nghĩ muốn vào nhưng lại không dám, Lục Khải
kiên nhẫn chờ đợi, tính toán nếu qua 1 phút thì không chờ nữa.
Đến thời điểm giây thứ 58 trôi qua, cậu
không nói một tiếng liền đứng lên, chạy nhanh đến bên người hắn, một bước tiến
vào cửa nhà, tựa hồ đúng lúc lão mập chủ nhà chạy hồng hộc lại.
Chủ nhà phát hiện căn phòng thiếu 3
tháng tiền thuê hành lý đã không cánh mà bay liền nổi một trận lôi đình, còn Lục
Khải thì đang chiêu đãi con cá nhỏ mới bắt được một bữa ăn sáng.
“Chị và anh rể của cậu đều đã dọn đi
rồi?” Hắn lạnh nhạt hỏi, vừa lòng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu hiện
lên một mảng ảm đạm, cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, âm thanh nhỏ xíu phải chú
tâm mới nghe được : “Ân”
“Thật sự là không dễ dàng chấp nhận được
chuyện này a.” Lục Khái cảm khán nói, “tôi còn nghĩ đến cậu ít nhất phải tức
giận chửi 2 câu, giống như: đúng là thế giới này đặc biệt tàn khốc, nhẫn tâm bỏ
cả một đứa em còn nhỏ như vậy?”
“Tôi không phải là đứa con nít, tôi đã
qua 18 tuổi rồi.” Cậu mỏng manh kháng nghị.
Lục Khải nhún nhún vai: “Khó trách chị
của cậu có thể yên tâm vứt bỏ cậu, nguyên lai cũng đã 18 tuổi a, uống đi, cậu
chẳng phải đã nói sữa này uống rất ngon sao?”
Bé con uỷ khuất gục đầu xuống, cái miệng
nhỏ chu chu uống sữa đậu nành, hình như chủ nhà cho thuê phi thường tức giận
dùng hết sức đá cánh cửa cho hả giận, lớn tiếng chửi rủa làm cậu sợ tới mức run
run, thiếu chút nữa làm rớt cái chén.
Lục Khải đốt một điếu thuốc, một tay cầm
cái bánh to cắn một miếng to, thỉnh thoảng hé mắt nhìn bé một cái, thời gian
chủ nhà chửi rủa cái gia đình đã bỏ trốn làm ra đủ mọi loại hù dọa đáng sợ cùng
những lời nguyền rủa, hắn phát hiện sắc mặt của bé càng lúc càng khó coi.
Rốt cuộc, âm thanh tiếng của chủ nhà đi
xa dần, đại khái là phải đi làm việc chứ cứ ở đây chửi rủa cũng không ít lợi
gì, Lục Khải vừa hút xong một điếu thuốc, ăn luôn 3 cái bánh bao, nhìn đồng hồ,
đây chính thời điểm làm việc, đứng lên hướng máy tính đặt ở bên kia đi đến,
không quên nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi đi.”
“Cái kia! Đại ca!” Cậu bỗng nhiên kêu
lên.
“Không cần kêu tôi là Đại ca! Thật là
khó nghe.” Lục Khải kiên quyết cự tuyệt cách xưng hô này.
“Kia….tôi….tôi gọi là Vệ Bình.” Cậu không
biết làm sao để giới thiệu bản thân, sau đó bỗng nhiên khôi phục tinh thần nói
: “Anh là ở một mình đi? Trách không được! Trong phòng thật là bừa bãi, quần áo
khắp nơi a! Này chén bát không rửa rất nhiều! A còn nữa, trên mặt máy tính còn
đóng một lớp bụi!”
Đối với lời nói của cậu, Lục Khải mất
một phút đồng hồ trợn mắt há hốc mồm, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, hét
lớn một tiếng : “uy! Tôi mời cậu vào nhà là do tôi tốt bụng! Không phải để cho cậu
soi mói tật xấu của tôi! Bỏ quần áo của tôi xuống! Cậu rốt cuộc muốn làm cái
gì?”
Bị hắn nói một hơi làm cho hô hấp của Vệ
Bình thiếu chút nữa ngừng lại, hai người trừng mắt nhìn nhau nửa ngày, cậu mới
cười ngượng ngùng: “Tôi nghĩ …… anh có thể cho tôi ở nhờ một thời gian được
không? Tôi giúp anh làm việc nhà.”
“Không được!!” Lục Khải không cần suy
nghĩ liền cự tuyệt, chẳng có gì là đùa giỡn cả! Hắn chẳng qua vì nhìn thấy bé con
kia rất đáng thương nên mới bao ăn bữa sáng, chẳng lẽ như vậy liền bắt hắn chịu
trách nhiệm hay sao? Hắn đã đủ phiền rồi! Cuộc sống một mình thật rất tốt, vì
cái gì phải chia sẽ không gian tự do cho một tiểu hài tử xa lạ?
Lục Khải không khách khí đáng gãy lời
nói thao thao bất tuyệt của bé, chỉ vào cửa nói : “Đi ra ngoài.”
“Tôi hứa sẽ không khiến anh phiền toái
…… thật sự ……” Vệ Bình cố chấp trả lời, thanh âm càng ngày càng thấp, vẻ tươi
cười trên mặt thoáng chốc trở nên xanh xao, suy sụp, thân thể gầy nhỏ run rẩy,
ánh mắt nhìn Lục Khải tràn ngập cầu xin cùng sợ hãi.
Lục Khải nhíu chân mày, động tác của Vệ
Bình giống như đang cầu xin cứu mạng, hắn chịu không được liền nói nhanh: “tôi
ăn không nhiều, cũng không kiêng món gì! Một ngày có thể chỉ có hai bữa! Có thể
ngủ trên ghế sô-pha! Hay muốn ngủ trên mặt đất cũng được! Cậu nếu chê tôi khó
khăn thì một tiếng liền rời khỏi! Tôi cũng đã tìm được nơi ở mới để thuận tiện
đi làm, một tháng sau lúc có tiền lương tôi sẽ trả phòng! Đến lúc đó nếu cậu
muốn ở lại thì phải chịu đống tiền nhà, điện, nước, cước phí cái loại … Một
tháng, chỉ có một tháng! Được không? Được không?”
Vì cái gì trải qua nhiều phiền phức như
vậy, chính mình vẫn không có quyết tâm? Lục Khải buồn bã suy nghĩ, thuận tay vò
đầu bé con, xác định nói : “Một tháng?”
“Ân! Một tháng!” Ánh mắt Vệ Bình tỏa
sáng, khẳng định nói.
“Được rồi, có cậu ở cùng cũng tốt.” Dù
sao hắn cũng không có đồ vật gì quý giá, Lục Khải nghĩ như vậy.
“Oa a a! Anh thật tốt! Tôi biết anh là
người tốt! Tôi biết mà!” Vệ Bình hoan hô, tựa hồ như muốn ôm, bị Lục Khải kiên
quyết thủ thế cự tuyệt, giống như sợ chính mình đổi ý, liền nói một hơi : “Cậu
ngủ trên ghế sô-pha trong phòng khách, không có việc gì thì đừng đụng chạm
những đồ vật của tôi! Tuyệt đối không được chạm vào máy vi tính! Tiền ăn cơm
hay mọi thứ tôi sẽ tự giải quyết, qua một tháng, cậu phải rời đi.”
“Hiểu được.” Vệ Bình cố gắng gật đầu.
“Còn có, bỏ quần lót của tôi xuống!”
“Sao? Tôi muốn giúp anh giặt sạch nó mà
.. ... “
“Tôi nói bỏ xuống!”
June 8, 2012 at 7:40 AM
Vừa kím ra nhà bạn thôi ! Bạn edit tốt lắm!
Chỉ đọc chươg này thôi đã biết cuộc sốg ở chug của 2 ng này về sau sẽ rất thú vị đây!