TTĐVH - Chương 1

Posted Sunday, July 6, 2014 by A-Moon
THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 1: Thích ứng
Phương Diệp xốc cái chăn hơi mỏng lên, đứng dậy bước xuống mộc tháp.
Có lẽ do nằm quá lâu, chân có chút nhũn ra, chỉ mới đi một bước đã thiếu chút nữa ngã xuống đất, Phương Diệp nhờ vịn vào mộc tháp để giữ thăng bằng, sau đó mới thử đi vài bước.

Chờ đến khi hoàn toàn trở về bình thường, Phương Diệp mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, bước vào gian nhà chính, trong đó bày trí rất đơn giản, ở giữa là cái bàn gỗ, chung quanh được an bài hai băng ghế dài. Đối diện đại môn là một cái giường bằng đất, mặt trên được lót bằng chiếu bện bằng trúc, không biết đã được sử dụng bao nhiêu năm, đầu góc đều bị mài mòn.
Cả gian nhà bởi vì bài trí đơn sơ nên nhìn rất trống trải, Phương Diệp nhìn liền nhận ra hoàn cảnh của gia đình này thực nghèo khó.
Tiểu Phương Lâm vừa nãy có vào phòng ca ca nhìn một chút, thấy ca ca vẫn chưa tỉnh, liền đi bắt sâu giúp mẫu thân cho gà ăn.
Ở Phương gia có nuôi một con gà mái già, được mẫu thân Hà Thị nuôi dưỡng từ lúc nhỏ đến giờ, bởi vì gà mái còn có thể đẻ trứng, cho nên quả trứng dành cho đứa nhỏ duy nhất trong nhà ăn.
Tiểu Phương Lâm vừa tròn ba tuổi, vẫn còn chưa nếm qua vị thịt, Phương Diệp lớn hơn nhóc bốn tuổi, mấy năm trước gia cảnh vẫn còn khấm khá, lễ mừng năm mới có thể ăn được vài món ngon. Cho nên ở trong mắt Phương Lâm, trứng gà chính là món ngon nhất mà nhóc được ăn. Trong nhà trừ bỏ phụ thân, mẫu thân, và ca ca thì con gà mái già này chính là thành viên tối trọng yếu.
Ai ngờ hôm nay lúc đang bắt sâu để cho gà ăn, lại phát hiện không thấy gà mái.
Tiểu Phương Lâm nóng nảy, gọi mẫu thân, mẫu thân lại không có ở đó, ô ô khóc lên.
Phương Diệp vừa đi ra khỏi đại môn, liền nhìn thấy ở trong viện có một đứa nhỏ ôm một cái bình, đứng khóc nức nở bên cạnh cái lều cũ nát được dựng bằng cây cỏ, nước mắt trong suốt cuồng cuộng chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm người ta vừa thấy liền đau lòng.
Phương Diệp lại nhớ tới đám cháu của mình tuổi còn lớn hơn tiểu hài tử này mà lúc nào cũng nhào vào lòng ngực mình làm nũng, còn đứa nhỏ trước mắt này, hiện tại lại đang là đệ đệ của hắn, chỉ vì không thấy con gà mà khóc thảm thương như vậy, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy chua xót.
“Tiểu Lâm ngoan, đừng khóc a.” Phương Diệp đi qua, nhẹ nhàng giúp tiểu hài tử lau nước mắt.
Phương Lâm nhìn thấy ca ca, trong lòng rất cao hứng muốn cười, nhưng nhớ tới việc gà mái mất tích, nước mắt lại mãnh liệt chảy ra, “Ca ca, không thấy gà mái.”
“Ân, ca ca đã biết, đừng khóc, Tiểu Lâm chính là nam hài nha.”
“Nga.” Phương Lâm tùy ý để cho ca ca lau mặt, tò mò mở to mắt nhìn vị ca ca vừa mới tỉnh lại.
Tâm tư của tiểu hài tử rất đơn giản, Phương Diệp dỗ một chút, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Tiểu Lâm, nương đã đi đâu rồi?” Phương Diệp tìm một cái chậu gỗ ở trong sân. Múc nước từ giếng lên, giúp tiểu đệ đệ vì đi bắt sâu mà mặt mày lem luốt như con mèo nhỏ lau mặt. Lau xong liền lộ ra khuôn mặt phấn điêu mài ngọc của Phương Lâm, tuy vậy nhưng mái tóc lại khô ráp như cỏ dại, thân mình gầy yếu thấp bé, hẳn cũng là do thiếu dinh dưỡng tạo thành. Kỳ thật đứa nhỏ ba tuổi vẫn đang trong thời kỳ phát triển chiều cao. Tiểu Phương Lâm ngũ quan rất giống người Hán, nếu như cặp mắt kia không phải màu tím, thì chắc không có người nào phát hiện ra nhóc là con lai.
“Ca ca, nương đã ra ngoài lấy đồ về may vá kiếm thêm tiền, đợi lát nữa sẽ trở về.” Tiểu Phương Lâm đứng thẳng ngẩng đầu cho ca ca dễ dàng giúp mình lau mặt.
“Ca ca có đói bụng không? Buổi sáng nương có chừa lại hai củ khoai, để đệ đi lấy cho ca ca.”
Dứt lời, Tiểu Phương Lâm liền chạy vào nhà, một lát cầm trên tay hai vật thể màu đen chạy ra.
“Này, ca ca.” Tiểu Phương Lâm thân thủ đưa qua cho Phương Diệp.
Phương Diệp tiếp nhận bữa sáng, tinh tế nghiên cứu thật kỹ cũng không nhận ra đây là cái loại củ gì. Cắn một ngụm, cẩn thận nhai vài cái, mới phát hiện trừ bỏ có chút ngọt, còn lại vị rất khô ráp, đối với người đã ăn nhiều mỹ thực như Phương Diệp mà nói, đây đúng là thức ăn dành cho heo.
Phương Diệp lấy lại tinh thần, nhìn nhóc Phương Lâm thấp bé đang ngước đôi mắt mong chờ nhìn vật đen thùi trong tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn nuốt vài ngụm nước miếng, tựa như rất thèm.
“Đến, Tiểu Lâm, này cho đệ.”
Phương Diệp đem củ khoai của mình cho đệ đệ.
Tiểu Phương Lâm nhận lấy một củ, lắc đầu không dám ăn, vội vàng nói: “Ca ca, Tiểu Lâm no rồi. Đây là nương để dành cho ca ca, đệ không thể ăn.”
“Ca ca ăn không hết, đệ nhanh ăn đi.” Phương Diệp nói xong, cảm thấy bụng có chút đói, lại cắn thêm một ngụm nhỏ.
“Cám ơn ca ca.” Phương Lam nghe vậy liền nở nụ cười ngọt ngào, mở miệng cắn một miếng lớn, ca ca hôm nay thật tốt.
“Tiểu Diệp, con đã tỉnh.”
Đôi huynh đệ Phương Diệp và Phương Lâm đang ăn khoai, chợt nghe đến một thanh âm kinh hỉ của nữ nhân.
Phương Diệp quay đầu, liền nhìn thấy một nữ nhân ốm yếu có đôi mắt tím từ ba bước thành hai bước chạy tới ôm lấy hắn, là mẫu thân Hà Thị. Kiếp trước Phương Diệp là cô nhi, chưa từng hưởng thụ qua sự yêu thương của cha mẹ, cho nên sau khi Hà Thị buông hắn ra, khuôn mặt hắn đã đỏ bừng không được tự nhiên. Nói thế nào thì tâm lý của hắn bây giờ cũng lớn hơn Hà Thị mấy chục tuổi, tuy rằng hiện tại đã trở thành một tiểu hài tử, nhưng loại tiếp xúc thân mật này nhất thời vẫn không thích ứng kịp, nhưng dù vậy cũng không có cảm thấy phiền phức, hơn nữa trong lòng còn nảy sinh một loại thân tình ấm áp.
“Nương, con đã khỏe rồi. Đừng lo lắng.” Phương Diệp nếu như đã đáp ứng lời hứa với tiểu hài tử của thân xác này, dùng thân xác của nhóc để chiếu cố người nhà của nhóc, như thế nào có thể nuốt lời.
Hắn là Phương Diệp, Hà Thị này chính là mẫu thân của hắn.
“Tiểu Diệp, con gọi ta là nương? Con đã gọi ta là nương sao?” Hà Thị không để ý Phương Diệp đã nói cái gì sau đó, nàng chỉ nghe rõ ràng hai chữ kia. Không thể trách vì sao nàng kích động như vậy, đứa nhóc Phương Diệp này đã gần hai năm không chịu gọi nàng là mẫu thân, hiện tại tỉnh lại, cư nhiên lại xưng hô với nàng như vậy, điều này làm sao không làm nàng kích động cho được.
Phương Diệp hiểu điều khiến cho Hà Thị kích động, nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của nàng vội vàng mở miệng, “Nương, trước kia là do Tiểu Diệp không hiểu chuyện, hiện tại Tiểu Diệp sẽ không bao giờ… … khiến cho nương sinh khí nữa.”
“Hảo hảo, bé ngoan.” Hà Thị dùng tay áo xoa xoa mắt nói.
Phương Diệp nghe được hai chữ ‘bé ngoan’, da gà vẫn nổi lên một trận, lời này từ lúc hắn sống ở thế giới hiện đại cho đến khi sống lại lần nữa ở đây mới lần đầu tiên nghe được, cảm thấy thực không quen.
Sau khi Hà Thị trở về, Tiểu Phương Lâm trước tiên nói với mẫu thân rằng không thấy gà mái đâu hết.
Hà Thị mới giải thích với hai đứa con là con gà mái đã đưa cho Lí thầy thuốc trong thôn rồi. Phương Diệp nghe xong lời này liền hiểu được, khẳng định trong nhà đã mời Lí thầy thuốc đến xem bệnh cho mình, không trả nổi tiền thuốc men nên đành tặng con gà mái.
Biết thêm một điều này làm hắn hiểu được hoàn cảnh trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu là khó khăn.
Điều trước tiên Phương Diệp muốn làm khi tỉnh dậy chính là xuất môn, sau khi tìm hiểu hết hoàn cảnh trong nhà, thì phải ra ngoài nhìn xem Lý gia thôn này như thế nào, sau đó mới có thể tính được bước tiếp theo.
Được sự cho phép của mẫu thân, Phương Diệp mang theo đệ đệ Phương Lâm xuất môn. Nguyên bản Hà Thị cũng không bằng lòng cho Phương Diệp vừa mới tỉnh lại mà đã đòi ra ngoài chơi, nhưng không chịu được trước lời cầu xin của Phương Diệp, cộng thêm sự mèo nhe của đứa con nhỏ, mới mủi lòng gật đầu cho phép.
Tiểu Phương Lâm giống như con chim được thả khỏi lồng sắt, ngày thường căn bản ca ca không nguyện ý dẫn nhóc đi chơi, cho nên nhóc chỉ có thể tự mình chơi đùa ở trong nhà, có khi Tiểu Cẩu mập mạp qua chơi cùng, nhưng ca ca của Tiểu Cẩu thường xuyên dắt Tiểu Cẩu ra ngoài chơi, bởi vì Phương Lâm quá nhỏ nên Hà Thị lo lắng không cho nhóc xuất môn, vì vậy cơ hội được đi chơi của nhóc rất ít ỏi.
Hôm nay ca ca cư nhiên dẫn nhóc xuất môn, trong lòng tiểu hài tử phi thường thỏa mãn vui vẻ.
Phương Diệp mang theo một cái đuôi nhỏ, ra khỏi cánh cửa đi tham dò khắp nơi.
Ở xung quanh nhà nhìn xem một vòng, Phương Diệp mới phát hiện nhà bọn họ ngụ tại một góc hẻo lánh ở Lý gia thôn, chung quanh có thêm vài hộ nữa, lại đi về phía Tây khoảng trăm mét, nơi đó có nhiều người sinh sống hơn. Hẳn là bởi vì Phương gia nguyên bản là người bên ngoài di cư đến, muốn sinh sống trong thôn này dễ dàng thì tính ra ở nơi đó cũng rất tốt. Ở phía sau căn nhà không xa chính là một ngọn núi xanh biếc, hỏi Phương Lâm, Phương Lâm chỉ biết mỗi một điều là mẫu thân sẽ đi cùng với mấy người lớn trong thôn lên núi hái rau dại, còn lại chuyện khác nhóc không biết.
Đi được khoảng năm trăm mét, có một dòng suối. Ở đầu Lí gia thôn có một con sông bắt ngang, dòng suối này hẳn là một nhánh của con sông đó, mà đây chính là nơi mà Phương Diệp trượt chân té xuống nước.
Hiện tại đang là mùa hè, cây cỏ tươi tốt. Phương Diệp mang theo Phương Lâm ngồi xuống bên bờ suối. Phương Lâm lăn lộn trên cỏ, còn Phương Diệp thì bắt cho nhóc mấy con dế cho nhóc chơi. Phương Diệp nhìn vào dòng suối, miên man suy nghĩ.
Bỗng nhiên đôi mắt lóe sáng, nhìn thấp thoáng trong dòng suối trong suốt xoẹt qua vài cái đuôi cá, nếu so ra chắc cũng to cỡ bàn tay người lớn. Hắn lập tức kêu Phương Lâm cùng nhau trở về tìm lưới bắt cá.
Vừa lúc thêm một món trong bữa cơm.
Đến khi về tới nhà, Hà Thị nghe thấy Phương Diệp muốn bắt cá, liền hoảng sợ, Phương Diệp mới vừa trượt chân té xuống nước, bây giờ lại muốn chơi ở chỗ đó, như thế nào nàng cho phép? Thêm nữa là ngày thường mọi người đi ngang qua dòng suối này đều không hề nhìn thấy thấy con cá nào, thì làm sao có thể bắt được?
Trong nhà không có lưới a.
Phương Diệp nhìn thấy cái lồng nhốt con gà mái được bện bằng trúc đan xen những ô vuông đều đặn liền nói với mẫu thân: “Nương, dùng cái kia là được.”
Cái lồng đó vuông vức, không lớn không nhỏ, có thể vừa vặn để bắt cá.
Hà Thị nghe xong vẫn không đồng ý, Phương Diệp đành phải nói, “Nương, nếu nương lo lắng, có thể đi cùng với Tiểu Diệp. Dòng suối kia cũng không quá sâu, nương chắc cũng biết?”
Hà Thị nghe thấy, trong lòng nghĩ nếu lo lắng, thì cứ đi cùng hai nhi tử, dù sao nàng vừa mới đi lấy nguyên liệu may vá về, cũng không cần làm gấp. Đi cùng bọn nhỏ cũng không mất nhiều thời gian.
Phương Diệp được Hà Thị cho phép…… Tìm sợi dây thừng, cầm theo cái lồng gà, lại nhờ Hà Thị mang theo một cái chậu nước nhỏ, nắm lấy bàn tay đệ đệ, ba mẹ con đi đến dòng suối.
Kỳ thật Hà Thị không tin đứa con lớn của mình có thể bắt được cá, nhưng vì nàng là một người mẹ rất yêu thương con, nên không nỡ đả kích chúng.
Phương Diệp dùng dây thừng cột chặt lồng gà, tìm một nhánh cây dài cố định lồng gà trong một hố nước sâu ở hạ lưu, nhờ Hà Thị giữ lấy sợi dây, sau đó hắn bắt đầu dùng nhánh cây khuấy động bụi cỏ rêu ở chỗ sâu, làm vẩy đục dòng nước, rồi tiếp nhận sợi dây trong tay Hà Thị đứng chờ.
Hà Thị tò mò nhìn hành động của đứa con, nàng không hiểu làm thế nào để bắt cá, nhưng không ngờ rằng đứa con lớn này lại thành thục như thế.
Phương Diệp đón lấy ánh mắt tò mò của Hà Thị, nói: “Đây là con học được trong lúc đi chơi cùng hai bằng hữu trong thôn.”
“Nga.” Hà Thị nghe xong gật đầu.
“Ca ca, có thể dụ cá nhỏ đến sao?” Phương Lâm cũng hiếu kỳ hỏi. Nhóc cho tới bây giờ vẫn chưa ăn được thịt cá, nghe ca ca nhóc nói thịt cá ăn rất ngon, Tiểu Phương Lâm liền trở thành người trung thành ủng hộ ca ca nhóc nhất.
Phương Diệp nhìn ánh mắt hồn nhiên của Tiểu Phương Lâm, gật đầu nói: “Sẽ có cá, chờ bắt được, ca ca liền cho Tiểu Lâm ăn.”
Dứt lời, liền cảm thấy dây thừng trong tay động vài cái.
Phương Diệp giật mình, có cá bơi vào! Nhanh tay kéo lên, lồng gà có chút nặng, thể lực của Phương Diệp không đủ, Hà Thị vội vàng dùng sức giúp đỡ, cùng đem cái lồng kéo lên. Quả nhiên ở bên trong có bốn con cá đang vẩy nước.
“Ai nha, thật sự có cá!” Hà Thị kinh hỉ nói, vội vàng đem chậu nước đến, lấy cá từ lồng tre bỏ vào.
“Ca ca, thật lợi hại.” Tiểu Phương Lâm sùng bài nhìn ca ca của nhóc, cũng ba chân bốn cẳng chạy lại kéo phụ, thuận tiện xem coi hình dạng con cá dài ngắn như thế nào.
Phương Diệp nhìn trong chậu có bốn con cá, hai con lớn nhất to bằng bàn tay người thuộc loài cá trích, một con nặng khoảng bốn cân là cá trắm cỏ, con còn lại là cá mè.
Thời điểm làm giàu trước kia, hắn cũng từng đi mua bán cá, cho nên đối với việc này có chút quen thuộc, không nghĩ tới vài thập niên sau, một lần nữa gặp lại nhưng không hề lục nghề, trong lòng cũng cao hứng.
Có thu hoạch, ba mẹ con vô cùng phấn khích mang theo dụng cụ bắt cá quay về nhà.
Hết chương 1


2 comments:

  1. Anonymous

    mình rất thích truyện này, mong bạn sớm hoàn thành ^^
    cảm ơn bạn đã chia sẻ

  1. A-Moon

    @lanhoatuyetcoc689: cám ơn nhận xét của bạn nhé :"3

Post a Comment