Bình dân hạnh phúc
Tác giả : Apple
Editor : A-Moon
Thời gian trôi qua thật nhanh, một tháng
nói dài kỳ thật cũng không hề dài lắm, ở chung với Vệ Bình vui vẻ náo nhiệt rất nhanh liền
trôi vào quá khứ, mà nói ngắn cũng không quá ngắn, mỗi lần nhìn thấy phòng khách
gọn gàng ngăn nắp, quần áo được giặt sạch sẽ, còn có trên bàn cơm lúc nào cũng có hai cái chén hai đôi đũa,
Lục Khải suy nghĩ, nếu Vệ Bình đi rồi, hắn có phải rất lâu mới từ bỏ được thói
quen này? Phải mất bao lâu thì hắn mới thoải mái trở lại cuộc sống sa đoạ như
trước kia?
“Ông chủ nói ngày mốt phát tiền lương!”
Vệ Bình hôm nay về nhà thực hưng phấn tuyên bố, “Tôi rốt cuộc cũng có tiền
lương a! Đại ca, anh muốn ăn cái gì không? Hay là muốn mua gì không? Tôi
sẽ đi mua, coi như là lễ vật tặng cho anh!”
Lục Khải nhìn máy tính, không hề quay
mặt lại nói: “không cần, chính cậu tuỳ tiện mua đại cho mình một cái gì đi.”
“Như vậy sao được.” Vệ Bình lẻn đi đến
phía sau hắn, bổ nhào lên lưng hắn, ngọt ngào nói, “Đại ca đã chiếu cố tôi như
vậy, tôi đương nhiên muốn tặng một cái gì đó, nhưng nếu đắt quá không thể mua
được, thì chờ tôi có nhiều tiền, muốn ăn cá liền ăn cá, muốn ăn thịt liền ăn
thịt, đều mua cả hai loại luôn, muốn nấu canh liền nấu canh, muốn thịt kho tàu
liền thịt kho tàu!”
“Cậu thật chẳng có tiền đồ.” Lục Khải
nghe cậu nói chuyện một bên làm cái lỗ tai ngứa ngứa, trở người lại nói, “Phòng
ở tìm được chưa?”
“Phòng ở? Cái gì tìm được?” Vệ Bình khó
hiểu hỏi.
“Lúc đó cậu đã hứa, chỉ ở tại nơi này
một tháng, hiện tại tiền cũng có, bộ cậu không tính dọn đi hay sao?”
Vừa rồi là nụ cười sáng lạn tựa ánh mặt
trời bây giờ bỗng nhiên có chút mờ mịt, cậu đứng thẳng người lên, không biết làm sao để
nhìn hắn, Vệ Bình ngây người trong chốc lát nhỏ giọng nói: “Còn chưa có tìm
được.”
Không tìm được, thì phải tiếp tục đi
tìm? Lục Khải không biết vì cái gì trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, hắn cố
gắng giử vững giọng nói, “Đừng lo, gần đây có nhiều phòng cho thuê, cậu cứ chậm
rãi đi tìm, nhất định sẽ được, tôi cũng không ngại cho cậu ở nhờ thêm vài ngày nữa.”
Nếu hắn là một người ích kỷ, chắc chắn
hắn sẽ không bao giờ cho cậu rời đi, chính là hắn không phải như thế, vì cậu
vẫn là một đứa nhỏ, không thể cứ theo hắn - một người không có hy vọng không có
lý tưởng ở cùng một chỗ, cho nên cậu phải đi, cho dù hiện tại cậu sẽ thương
tâm, cũng vẫn phải đi!
“A, đúng vậy ……..” Vệ Bình tuy rằng vẫn
cười, nhưng đã có chút miễn cưỡng, gãi gãi đầu, “Tôi còn chưa trả tiền thuê nhà
cho anh ……….còn tiền điện nước ……..còn tiền ăn, tiền cơm cũng không rẻ đi
………….May mắn tôi còn nhớ ……..Nếu không đêm nay ra đi chắc sẽ có lợi lắm……”
Một
cỗ tội ác bỗng dâng lên, Lục Khải cảm thấy mình giống như đang khi dễ tình cảm trong sáng ngây thơ của một đứa nhóc, nhìn thấy ánh mắt vô tội đáng thương của Vệ Bình, giống y như chó con bị người ta vứt bỏ ven đường.
Đã biết là sẽ như thế? Vậy mà vẫn cố chấp nói với đứa nhỏ chuyện như vậy? Tại sao không thể nào không nói? Hắn ở trong lòng phỉ nhổ
chính mình, âm thanh trở nên dịu dàng: “Cái kia cậu không cần trả tiền lại cho tôi,
cậu ở đây, nhưng lại nấu cơm, làm việc nhà, giúp tôi không ít chuyện, không trả
thù lao cho cậu là tôi đã không biết xẩu hổ rồi sao có thể lấy tiền của cậu
nữa.”
“Chính là Đại ca ………..”
“Nếu kêu tôi một tiếng Đại ca cũng đừng
so đo như vậy.” Lục Khải làm bộ dáng sảng khoái vỗ vỗ bờ vai cậu, “Tôi cũng
không thiếu tiền cậu, giữ lại cho chính mình đi, được rồi được rồi, nhanh đi
nấu cơm, tôi sắp chết đói đây, ngày mốt được nhận lương thì hãy rời đi? Ngày
mai chúng ta đi mua đồ ăn ngon về chúc mừng cậu, hay làm theo lời cậu vừa nói
lúc nãy cũng được, muốn mua cá thì mua cá, muốn mua thịt liền mua thịt, hay là
tốt nhất mua hết cả hai, còn tiền này thì cậu cứ cầm lại đi.”
“Ân” Vệ Bình rốt cuộc tinh thần cũng tốt
hơn, cười cười lấy lại tiền hướng phòng bếp đi tới.
Lục Khải không ngừng hỏi chính mình, hắn
làm vậy không tính là quá nhẫn tâm đi? Cứ như vậy mà đem đứa nhỏ đuổi ra
ngoài đường cho tự sinh tự diệt, lập tức hắn liền an ủi chính mình, hắn rõ ràng không
có làm cái gì sai a, phòng ở là do hắn thuê, hiện tại hắn cũng gần sắp hết hợp
đồng, cũng không cần tiếp tục ở lại đây, vất vả bận rộn như thế nhưng chính
mình có thể đi thuê một cái phòng khác, trở lại cuộc sống khoái hoạt như trước kia, Vệ Bình
còn nhỏ, tương lai sẽ có nhiều bạn bè, gặp được người con gái để yêu rồi cùng nhau
kết hôn, không cần phải cùng một người đồng tính luyến ái ở cùng một chỗ, đối
với cậu hoàn toàn không có gì là tốt.
Vệ Bình ngày hôm qua uể oải buồn bã thế
nhưng hôm nay liền vui mừng hoan hỉ rất có sức sống, đứa nhóc này, lúc bị thân
nhân vứt bỏ, lại xem hắn như người thân một chút cũng không muốn rời xa
loại tình cảm này cũng có thể lý giải được, hắn đem chính mình giống như ba ba
mà có thể la mắng và quan tâm chăm sóc cậu thật tốt, thậm chí có thể dạy cậu cách nam
nhân cạo râu.
Ừ, hắn đã quên mất cậu đây là đang lớn
dần a.
“Đại ca, ăn cơm thôi!” Vệ Bình giương
giọng hô lên, trên bàn cơm không lớn bày nhiều đồ ăn, Lục Khải hoài nghi cậu
không phải là gom hết chén dĩa để bày ra dùng chứ.
“Thực
là phong phú.” Lục Khải điều chỉnh tâm tình của mình lại một chút, cười nói.
“Oa, một trăm đồng mà cậu có thể làm ra nhiều món ăn đa dạng như vậy nha?”
Vệ Bình bị kích động, bưng cơm từ phòng
bếp đi ra, làm cái mặt quỷ: “Đại ca, anh thật là xa xỉ quá, tôi không có dùng
hết tiền đâu.”
Tôi như vậy mà đã cho là xa xỉ sao, lúc trước
tôi còn tuỳ tiện uống ly cà phê bằng một tháng tiền lương của cậu đấy, Lục Khải
ở trong lòng phản bác, cười tủm tỉm ngồi xuống, trước mặt là bát cơm gạo trắng,
kế bên là dĩa thịt chiên vàng óng, sau đó là một chén trứng gà chưng bên trên
còn làm đẹp thêm vài lát hành thái, giữa bàn là một tô thịt kho tàu với chân
gà, hương thơm ẩn ẩn ngọt ngào bay tới. Vẫn còn thêm một dĩa rau xanh xào với
nấm hương cùng đĩa rau trộn xà lách.
“Đây là những món sở trường trước kia
của chị tôi, ăn ngon lắm.” Vệ Bình đắc ý hướng hắn khoe, “Nếm thử một chút
thôi.”
Lục Khải gắp một đũa, cười nói: “Cậu mới là người nên ăn nhiều thịt một chút, đã mười tám tuổi mà còn gầy như vậy, về sau
ở một mình, cũng phải giống như bây giờ, tự nấu cơm cho chính mình ăn.”
“Vậy còn anh? Lúc tôi đi rồi anh ăn cái
gì?”
“Hắc, lúc trước đâu có cậu tôi cũng
không có đói chết a, dưới lầu nhiều tiệm thức ăn như vậy, không sao đâu, tôi
đâu có lo đói, chỉ có cậu a, một mình không cần vội kiếm nhiều tiền, không nên
tự ngược đãi chính mình, cậu còn nhỏ, phải đem chính mình dưỡng cho mập mạp
lên, đó mới là điều trọng yếu.”
Vệ Bình gắp một miếng thịt heo vào trong
chén, cúi đầu nói: “Cái kia, Đại ca, kỳ thật thức ăn hàng quán rất không có
dinh dưỡng, anh về sau tốt nhất không nên ăn, chính là khi nào đói, có thể
chưng trứng gà ăn………..Kỳ thật trứng gà thêm một chút rau xanh ăn cũng rất
ngon.”
“Bớt một việc còn đỡ hơn thêm một việc,
cậu thật sự rắc rối, còn có a, cậu như thế nào lại khuyên tôi không ăn hàng
quán? Nếu ai cũng như cậu chắc ông chủ hàng quán phá sản hết.”
Vệ Bình muốn mở miệng nói, nhưng một tiếng
cũng không nói được nên cố ăn cơm, Lục Khải cảm thấy chính mình có chút quá
phận, vội vàng cười cười, đem trứng gà chưng đến trước mặt cậu: “Tôi vẫn thích
ăn trứng chiên hơn, cậu vẫn còn là đứa nhỏ, ăn nhiều trứng gà, tương lai sẽ
thông minh.”
“Ân” Vệ Bình vui vẻ tiếp nhận, hướng
khuôn mặt tươi cười thật to nhìn hắn, “Trong nồi còn có canh a, tôi dùng nước
nấm hương, bỏ thêm đậu hũ. Đại ca phải uống thật nhiều a.”
Chẳng lẽ tôi đã đến lúc cần phải bồi bổ sức
khoẻ sao? Lục Khải âm thầm cân nhắc.
Cơm chiều rốt cuộc diễn ra trong không
khí hoà thuận vui vẻ cũng xong, Vệ Bình đem đồ ăn còn dư bỏ vào tủ lạnh, sau đó
rửa sạch sẽ chén dĩa, rồi sau cùng ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Về sau sẽ không có những lúc như vậy
nữa?! Đã muốn lánh xa khỏi mọi người, tình nguyện cô độc một mình, bỗng nhiên
bị một đứa nhỏ xen vào, đem cuộc sống của chính mình náo loạn, rồi sau đó bỏ
đi……Nói không chừng chính mình lại rất muốn cậu ở lại, khuôn mặt tươi cười như
ánh mặt trời sáng lạn như vậy, đối với chính mình chắc không bao giờ có thể
quên.
“Đại ca………”
“Ân?” Lục Khải một bên xem TV, một bên
không yên lòng trả lời.
“Tôi ……….. có thể không cần rời đi được
không?”
Lục Khải vẫn như cũ thật trấn định,
chuyên chú lấy trái nho chậm rì rì bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Vì cái gì?”
“Bởi vì tôi ………. Tôi thích ở nơi này,
tôi cảm thấy anh là một người rất tốt, hơn nữa chúng ta có hai người sẽ đỡ tiền
thuê nhà, như vậy sẽ tiện nghi hơn.” Vệ Bình vội vàng nói, “Tôi sẽ trả một nửa,
cũng sẽ giống như bây giờ làm việc nhà, cái gì đều có thể, Đại ca ……..Tôi không
thể lưu lại được sao?”
Chỉ vì nguyên nhân này? Hay
tiểu quỷ vẫn còn nguyên nhân khác nữa? Lục Khải không thể hiểu được, hắn
nhìn vào ánh mắt khát vọng đang chờ câu trả lời, nhất thời không biết phải nói
gì.
“Được không, Đại ca?” Thanh âm Vệ Bình
thấp dần, “Chúng ta hiện tại không phải tốt lắm sao? Tôi không muốn ở một
mình………Tôi có thể tiếp tục ngủ ở sô pha không sao hết, kỳ thực tôi rất thích
ngủ trên sô pha a……..”
“Chuyện
này……….Đứa ngốc kia.” Lục Khải bày ra tư thế nghiêm túc, thanh âm trầm thấp,
“Tôi có thể cho cậu ở lại không vấn đề, chính là cậu trước hết phải suy nghĩ
thật kĩ càng, vì cái gì phải làm như vậy, cậu xem, nếu ở nơi này, bị tôi thường
xuyên la mắng, còn bóc lột cậu, bắt cậu phải làm cái này làm cái kia, nếu muốn
mua đồ vật gì cũng phải theo ý của tôi, TV cũng không thể xem chương trình mà
cậu thích, ngay cả giường cũng không thể ngủ, tuy rằng đã có thể kím tiền được,
nhưng là không thoải mái có phải hay không? Nếu ở một mình, cậu thích ăn cái gì
liền mua ăn, thích làm gì thì làm, thích ngủ vài tiếng liền ngủ thẳng vài
tiếng, tuy rằng tốn một ít tiền, chính là, được tự do a.”
“Ý anh nói có tôi ở đây anh không được
tự do sao?” Vệ Bình rầu rĩ nói, “Tôi biết mình chỉ mang lại phiền toái cho
người khác, nhưng chính là tôi thực cố gắng đi làm a……”
Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi
đen lấp lánh nước mắt, “Vẫn là anh cảm thấy bị tôi trói buộc hả?”
“Không có a, tôi đâu có nói như vậy.”
Lục Khải vội vàng phủ nhận.
“Kia……..Tôi không thể ở lại được sao?
Tôi không thích sống một mình, tôi làm cơm cũng không có người ăn cùng………” Vệ
Bình mờ mịt nói, “Tôi thích anh, muốn tiếp tục ở cùng anh, thật sự không được
sao?”
Lục Khải thực không phản đối, suy nghĩ
nửa ngày mới nói: “Tôi nói rồi, không phải là không thể được, tôi cũng biết,
cậu còn nhỏ, thích náo nhiệt, có thể nào chịu nổi cô đơn như vậy, đều hy vọng
trong nhà có người, ừ, có câu nói như thế này : Người cô độc là người đáng xấu hổ, chính là muốn cậu nghĩ rõ ràng,
về sau khi trưởng thành, nghĩ muốn tự do, để có thể kết giao bạn gái, khi đó
muốn có không gian riêng cho chính mình thì phải làm sao bây giờ.”
“Tôi sẽ không bao giờ kết giao bạn gái.”
Vệ Bình thật tâm nói.
Đây là vấn đề không thể nói trước
được….Lục Khải nghĩ như vậy, phất tay lung tung nói, “Tuỳ cậu, dù sao tôi ở nơi
này thêm một người cũng không sao, cậu thích lưu lại thì liền lưu lại đi, bất
quá nói trước, tiền thuê nhà và mọi thứ tôi không tính rẻ hơn đâu.”
“Tốt!” Vệ Bình tinh thần như bay lên
mây, “Như vậy được rồi! Đại ca thật là tốt! Ngày mai tôi lấy tiền mua về con
vịt quay!”
Cậu vui vẻ chạy lại ôm Lục Khải một
chút, thiếu chút nữa làm Lục Khải té xuống đất.
“Được rồi được rồi! Không cần ôm ôm ấp
ấp, hiện tại không còn lo lắng nữa đi?! Không mau ngồi lại xem TV” Lục Khải
rống lên nhằm che dấu nhịp tim đột nhiên đập nhanh, bản thân cấm dục quá lâu
a, lại bị cậu đơn thuần ôm một chút liền nảy sinh dục vọng……
Thật sự là người đàn ông trung niên đáng
thương a!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ nay về sau, Lục Khải cùng Vệ Bình
chính thức bắt đầu cuộc sống ở chung, thời điểm bàn luận tính toán tiền thuê
nhà, Lục Khải đặt bút viết lên, đầu tiên là con số : 200, đây chính là một nửa
tiền thuê nhà, sau đó nói: “Cậu ngủ ở sô pha phòng khách, không có chiếm phòng
ngủ, có thể giảm 30 phần trăm.” Sau đó viết xuống một con số nữa, lại nói tiếp,
“Cậu còn làm việc nhà, đầu năm kiếm việc cũng không dễ dàng, giảm 50 phần trăm”
Quan sát một lúc sau, lại trịnh trọng nói với Vệ Bình, “Được rồi, mỗi tháng đưa
50 đồng tiền là được.”
“A? Chỉ có nhiêu đó thôi sao?” Vệ Bình
hoài nghi nhìn nhìn, “Tiền thuê nhà không phải tới 400 đồng tiền sao?”
“Đúng vậy, tiểu quỷ, tiền thuê nhà là
400, nhưng diện tích cậu sử dụng chỉ có 50 khối, cho nên chỉ cần đóng 50 khối
thôi, đương nhiên, nếu cậu có thể trả một nửa như cậu nói, tôi có thể nhường
phòng ngủ cho cậu và ra sô pha ngủ.” Lục Khải nói lớn.
“Không được, Đại ca tất nhiên phải ngủ
giường, bằng không thắt lưng chắc chắn sẽ đau đến không chịu nổi.”
Lục Khải liếc nhìn cậu một cái: “Tôi đã
già đến như vậy sao?”
“Nào có, chính vì sô pha đối với anh quá
nhỏ a.”
“Ân, nói dối trình độ vẫn còn thấp lắm,
cứ như thế đi, mỗi tháng 50, mùng 3 là đưa, khuất nợ phải nói rõ lý do.”
“Vậy còn tiền cơm thì sao? Tôi nên đưa
bao nhiêu? Còn tiền nước tiền điện?”
Lục Khải không kiên nhẫn phất tay, “Này
việc nhỏ, không cần so đo tính toán, cậu phải nấu ăn, đầu năm thức ăn giá đều
mắc, cậu so ra với đầu bếp nấu ngon hơn, còn nước với điện cậu cho dù không ở
đây thì tôi vẫn dùng tới, không có tính không.”
“Anh thực hay nói giỡn, tôi bất quá chỉ nấu
tuỳ tiện thôi, làm sao có thể so sánh với đầu bếp được.” Vệ Bình cười đến thực
sáng lạn, “Hay tôi vẫn nên đưa thêm tiền?”
“Đứa nhỏ này thật cứng đầu, tôi nói
không cần đưa chính là không cần đưa, đầu bếp nào tôi cũng nếm qua, còn không
có người nào nấu ngon như cậu đâu.” Lục Khải uy tín nói.
“Hì
hì, Đại ca thật ngốc.” Vệ Bình cười hì hì nói, “Nhà anh còn mướn cả đầu bếp
riêng sao? Không phải như vậy có rất nhiều tiền sao?”
Lục Khải nghĩ nghĩ, vuốt cằm rất lâu còn
dùng ngữ khí nghiêm trọng nói: “Thực ra thì lúc trước tôi đúng thật là kẻ có
tiền, tin hay không?”
“Không tin!” Vệ Bình lớn tiếng nở nụ
cười, cơ hồ cười muốn té trên mặt đất, thở phì phò nói, “Chờ tôi có tiền, nghĩ
muốn mướn đầu bếp liền mướn đầu bếp, đầu bếp mướn hai người, một người trong
nước, một người nước ngoài a.”
“Tiểu quỷ, cậu cũng thực ngoan a.” Lục
Khải cũng cười lên, yêu thương sờ đầu cậu nói, “Chưa gì đã muốn bóc lột người
khác, được rồi, quyết định như vậy, không được theo tôi tranh cãi nữa, mỗi
tháng 50.”
Vệ Bình suy nghĩ hỏi: “Tiền mua đồ ăn và
vật dụng thì sao? Còn chi tiêu hằng ngày nữa? Cái này tôi phải đưa a.”
“Chuyện này đơn giản thôi.” Lục Khải lấy
trong ngăn bàn ra một cái hộp, “Này, mỗi tháng chúng ta thay nhau mỗi người bỏ
vào 100 đồng tiền, nếu muốn chi tiêu cái gì, tỷ như việc mua đồ ăn liền lấy
tiền này, lúc nào xài hết, thì mỗi người tiếp tục bỏ 100, như vậy công bằng
đi?”
Vệ Bình gật gật đầu: “Biện pháp này rất
tốt! Ngay cả lúc không cần mua gì cũng phải nhớ.”
“Nói là nói như vậy, đứa ngốc như cậu
không cần mua cho tôi trà hoa cúc nữa, còn có, cậu hiện tại có tiền, cũng không
cần náo loạn mua đồ vật này nọ.” Kì thật Lục Khải biết Vệ Bình trời sinh tính
tình tiết kiệm, chính là tuổi trẻ khó tránh khỏi thời điểm bị hấp dẫn, vẫn nói
trước để cậu tránh khỏi.
“Biết rồi” Vệ Bình thanh âm làm nũng kéo
dài trả lời.
Lục Khải không khỏi hảo hảo cười chính
mình, hắn đây làm sao vậy? Thật sự muốn lên chức ba ba rồi sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong nhà chính thức thêm một người, có vẻ
náo nhiệt lên không ít, Vệ Bình hiện tại cũng không giống trước kia tỏ vẻ câu
nệ. Về đến nhà một lúc liền bám theo sát Lục Khải kể cho hắn nghe hôm nay đi
làm có những chuyện vui gì, có món hàng mới giảm giá, đài truyền hình có đưa
tiết mục gì mới lên TV hay không, Lục Khải giống như phớt lờ cậu, ngẫu nhiên ậm
ừ trả lời hai câu, cậu cũng không chút nào nổi giận, lại càng nói càng hưng
phấn.
Đứa nhỏ đáng thương, chắc lúc trước ở
nhà, chỉ sợ chị gái cùng anh rể của cậu cũng không kiên nhẫn mà nghe cậu nói
đi?
Nghĩ lại có chút không đành lòng, cảm
thấy chính mình có phải hay không vô tình, vì thế phá lệ quay đầu lại, vừa muốn
mở miệng, bỗng nhiên ngây dại, phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa: “Cậu
lại lấy quần lót của tôi làm gì?”
“Di? Đương nhiên là đem giặt rồi, chẵng
lẻ lấy đi lau sàn nhà a.” Vệ Bình nói một cách hợp tình hợp lí,
“Chỉ cần bỏ vào trong máy giặt giống như
quần áo là được rồi?!”
Vệ Bình vẫn cố chấp đi đến bên cạnh cái chậu
đem quần lót của hắn bỏ vào, đổ nước sôi nói, “Giặt bằng máy dễ
hư quần áo (mỗi lần giặt bằng máy đều tốn tiền điện, một tháng phải trả hơn năm
trăm! Cậu tiết kiệm dùng hắn còn muốn như thế nào nữa?!), còn nữa, khi giặt bằng máy phát ra tiếng
động rất ồn ào”. Nói xong bắt đầu thuần thục chà sát, miệng còn lẩm nhẩm một
khúc ca.
Hảo mất mặt…….Bắt một đứa nhóc thay mình
giặt quần lót, chính là lấy tay giặt……….Lục Khải đứng lên cố gắng che dấu khuôn
mặt đang đỏ lên một cách khả nghi, đi nhanh tới chỗ cậu đang ngồi giặt quần áo,
miệng nói: “Phát ra tiếng động ồn lắm sao? Để tôi xem xem.”
“Chắc bị lỏng bộ phận nào đó, một lát để
tôi đi xuống dưới lầu mượn cái tu vít lên sửa lại.”
“Cậu biết sửa máy giặt hả?” Lục Khải
không tin hỏi.
“Ân, chắc cũng không quá phức tạp, hồi
trước đồng hồ báo thức của chị tôi bị hư chính tôi hảo tâm sửa lại dùm chị.” Vệ
Bình hăng say vừa nói vừa chà chà quần áo, kể thành tích của mình, Lục Khải chỉ
có thể xem như không có việc gì đi qua đi lại, nhàn nhã nói: “A, cậu đi nấu cơm
đi, để đó tôi giặt cho.”
“Đại ca, anh biết giặt sao?” Vệ Bình
kinh ngạc nhìn hắn.
“La_dài dòng! Tôi cũng không phải là
thiếu gia nhiều tiền, đương nhiên biết giặt quần áo! Chỉ là bình thường tôi
không thích làm thôi, nhanh đi nấu cơm đi tôi sắp chết đói rồi đây.” Lục khải
giục cậu đi, đem Vệ Bình cùng chậu đồ cách li.
“Vậy thì đại ca, anh phải rửa nhiều nước
cho sạch xà phòng, rồi dùng nước xả để cho quần áo có hương thơm.” Vệ Bình
không yên lòng dặn dò, “Lúc tôi bảy tuổi lần đầu tiên giặt quần áo, đã bị chị
tôi hung hăng quát mắng cả ngày trời.”
Lục
Khải động tác không quen, cứng ngắt xoa xoa quần áo, đầu cũng không them nâng
lên nói: “Tôi không có ngốc như cậu, đi làm cơm mau.”
“Được rồi! Tôi đi nấu liền đây a.” Vệ
Bình cao hứng chạy vào bếp, “Kia…….Đại ca, anh có thích ăn đậu phộng hay không?”
Bởi vì máy giặt cùng đồng hồ báo thức cơ
bản bất đồng, cho nên đêm đó sau khi ăn cơm xong, Vệ Bình bận rộn sửa máy giặt,
một lúc sau bắt đầu ngẩn người ra.
“Không cần ngủ sao? Gần mười giờ rồi,
ngày mốt cậu mới được nghỉ ngày mai vẫn phải đi làm mà?” Lục Khải nhịn không
được hỏi cậu.
“Làm sao bây giờ? Sửa không được……” Vệ
Bình tóc tai rối tung tội nghiệp nhìn hắn nói.
Lục Khải nhìn thoáng qua thăm dò, chỉ sợ
không phải sửa không tốt, mà là ngay cả sửa làm sao chắc cũng không biết, hắn
vung tay lên làm bộ dáng không sao cả nói: “Mua cái mới là được, cái này đã
dùng rất nhiều năm rồi, có lẽ tới thời điểm nên bỏ đi.”
“Cái này vẫn còn mới mà! Tôi biết có mấy
chỗ sửa đồ điện, hay chúng ta đem tới cho bọn họ nhìn xem.”
“Dù gì thì tương lai cũng sẽ tiếp tục
hư, mấy thứ đồ điện này tôi biết rất rõ, đã hư một lần rồi thì sẽ còn hư thường
xuyên, không bằng mua cái mới cho rồi, quyết định như vậy, ngủ đi.”
Vệ Bình dọn dẹp sạch sẽ rồi đứng lên, mỡ
dầu dính trên tay, rửa như thế nào cũng không sạch nổi, Lục Khải đứng phía sau
nhìn thấy, thuận tay chưa chai nước rửa tay, “Đừng chà nữa da sẽ bị trầy, rữa
bằng nước này hai lần sẽ sạch.”
“Úc, cám ơn đại ca.”
“Cậu ngày mốt không phải được nghĩ làm sao? Vậy ngày mốt
chúng ta đi mua máy giặt mới.” Lục Khải nghĩ nghĩ, “Không biết gần đây có được
giảm giá không.”
“Mua cái second-hand thôi?! Ông chủ
trước của tôi tháng trước mua cái tủ lạnh second-hand, dùng được ba tháng rồi,
so với mấy cái tủ lạnh mấy trăm đồng tiền muốn tốt hơn nhiều.” Vệ Bình bản tính
keo kiệt đề nghị.
Lục Khải lập tức lắc đầu: “Please, cũng
không phải là không có tiền, mua hàng second hand, đồ vật đã sử dụng qua tay
người khác, giá trị ít nhất giảm hết một nửa, hơn nữa sử dụng trong lòng cũng
cảm thấy không thoải mái.”
“Đại ca có suy nghĩ thật là kỳ quái nha,
không lẽ kết giao bạn gái cũng chú ý những chuyện như vậy.” Vệ Bình nhỏ giọng
nói thầm.
“Bạn gái đương nhiên không chú ý đến như
vậy.” Bởi vì tôi vốn thích nam nhân, “Không thích hợp có thể chia tay, còn đồ
điện chính là mỗi ngày đều sử dụng, như thế nào có thể chọn qua loa! Được rồi,
tiền này tôi trả, cậu không cần phải bỏ tiền.”
Vệ Bình kháng nghị nói: “Vì cái gì?! Tôi
cũng là người ở nhà này, tôi cũng muốn dùng để giặt quần áo a, vì cái gì tôi
không cần bỏ tiền? Không công bằng a! Tuy hiện tại không có nhiều tiền nhưng tôi
nhất định sẽ trả anh mà.”
“Dài dòng! Máy giặt có thể dùng đến sáu
năm, đến lúc đó không biết cậu đã sớm dọn đi nơi nào rồi, nếu cậu đưa tiền đến
lúc đó không phải tôi sẽ phải trả lại cho cậu sao? Thật là đứa ngốc, chuyện vậy
cũng không chịu suy nghĩ.” Lục Khải xoa đầu cậu nói: “Tiền thì tôi sẽ trả,
chúng ta cùng nhau dùng, tương lai đó là tài sản của tôi, không được tranh
giành! Nhanh đi ngủ, đã khuya lắm rồi!”
Nhìn thấy Vệ Bình ngoan ngoãn nằm quay
vô phía trong của ghế sô pha, Lục Khải mới yên tâm trở về ngủ.
Hết
chương 2
~~~~~~~~~~~~~~~
Hoàn chương 2 rồi nha~~ sao dài quá a~~ ^^~
May 16, 2012 at 8:55 AM
hì hì dài gì đâu mình đọc chẳng thấy dài gì cả, còn mong nó dài hơn thế này nữa cớ, đọc cho sướng
:)