Bình dân hạnh phúc
Tác giả : Apple
Editor : A-Moon
Chương 2 [2]
“Di? Hôm nay là ngày gì đặc biệt a? Hảo
phong phú.” Vệ Bình đối với một bàn đầy thức ăn bữa sáng hưng phấn mà kêu, Lục
Khải hừ một cái xem thường, ngồi vào chỗ đối diện cậu: “Không phải ngày gì đặc
biệt hết, là vì thoả mãn giấc mơ của cậu, hoặc nếu nói là nguyện vọng, tôi đưa
cho cậu một số lễ vật đặc biệt.”
“Tôi có giấc mơ gì a?” Vệ Bình khuôn mặt
đơn thuần lộ vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy, cậu đang ao ước có một cuộc
sống giống với kẻ có tiền, đó không phải giấc mơ sao? Là ai vừa rồi kêu gào, [Chờ tôi có tiền, muốn ăn bánh quẩy thì ăn
bánh quẩy, muốn ăn bánh bao thì ăn bánh bao] hả? Nè, đây là bánh quẩy, đây
là bánh bao, đây là sữa đậu nành, đây là cháo thịt heo, đây là há cảo, đây là
xíu mại, cậu nhìn xem còn muốn ăn cái gì nữa không.”
“Thật là lãng phí nha Đại ca! Chúng ta
chỉ có hai người làm sao ăn hết nhiều đến như vậy.” Vệ Bình lòng đầy căm phẫn
kêu lên, nhịn không được lại hỏi, “Đây đều là mua cho tôi sao?”
Lục Khải nhún nhún vai: “Please, cậu lần
sau mơ một cái gì khác khó hơn chút đi, có tiền mà chỉ nghĩ ngay đến bánh quẩy,
thật không có tiền đồ, nói như vậy chắc tôi cũng được tính là người có tiền đi?
Lại còn tay trái một cái, tay phải một cái, cậu trực tiếp dùng một tay lấy hai
cái bỏ luôn vô miệng là tốt nhất.”
Vệ
Bình bàn tay đang cầm một cái bánh bao, nghe như thế bật cười, rõ ràng nói:
“Chờ tôi có tiền, nghĩ muốn mua bánh bao thịt liền mua bánh bao thịt, muốn mua
bánh bao ngọt liền mua bánh bao ngọt, mỗi loại mua hai cái, một cái chấm dấm
chua, một cái chấm tương đen.”
“Phụt” một tiếng, Lục
Khải đem sữa vừa mới uống toàn bộ phun ra.
- - - - - - - - - - -
“Uy, nhóc con, cậu được nghỉ chứ tôi
cũng không phải được nghỉ giống cậu, vì cái gì tôi phải cùng cậu đi đến đây a?”
Lục Khải nheo mắt chưa thích ứng được ánh nắng chíu từ trên đỉnh đầu xuống,
thật lâu không có đi ra ngoài, thực không quen.
“Coi như là đang tản bộ đi Đại ca, anh
luôn ngồi trên ghế sẽ bị nhiễm bệnh đó.” Vệ Bình mặc một cái áo sơ mi chữ T màu
đen, quần bò màu lam, ngẩng khuôn mặt tươi cười vô hại lên, nhìn qua thực sự
đáng yêu.
“Tản bộ phải đi xa như vậy sao? Ngồi xe
hẳn là nhanh hơn đi?”
Bọn họ đã đi được nửa giờ, vậy mà vẫn
không thấy cái siêu thị trong lời nói của Vệ Bình “Gần tới siêu thị rồi”, hắn ở
trong thành phố này năm năm, như thế nào cũng chưa bao giờ nghe qua có cái siêu
thị ở gần đến thế?
“Ngồi xe chỉ có hít khói bụi, tốt nhất
vẫn là đi bộ! Đi mà, đồng nghiệp làm chung nói cho tôi biết, gần đây có một siêu
thị đang giảm giá, không đến thực đáng tiếc.” Vệ Bình tự nhiên nắm tay hắn
kéo đi, Lục Khải toàn thân chấn động một chút, “Được rồi, được rồi, tôi đi tôi
đi! Cậu đừng kéo tôi!”
Chết tiệt, sóc con này thân thể thật mềm
mại đáng yêu, thật muốn sờ thử một phen.
Đây là siêu thị lớn, đẩy chiếc xe dùng
để đựng đồ vào cửa, sóc con liền chạy tới chạy lui, nhìn những sản phẩm trong tờ giấy màu hồng được khuyến mãi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi: “A! Này thật là hảo
tiện nghi! Cái kia cũng rất tiện nghi!”
“Khó có được đi đến đây một lần, cũng
không cần quản giá cả ra sao, trong nhà thiếu cái gì liền mua đi, dù sao nơi
này so với bên ngoài vẫn tiện nghi hơn.” Lục Khải tuy nói như vậy nhưng cũng
không hoàn toàn là nói giỡn đi, đi gần nửa giờ, trở về mất thêm nửa giờ nữa,
nếu không mua được một bao thịt đông 2kg giá đặc biệt, hắn lần này chẳng phải
là uổng phí thời gian sao?
“Thật vậy chăng? A, ở nhà giấy vệ sinh
đã hết, muốn mua, còn có bột giặt với xà phòng cũng không có, nước rửa tay tiện
nghi không kém, cũng mua luôn đi? Dù sao sớm muộn gì cũng dùng tới, còn có cái
kia…………….”
Lục Khải sờ sờ đầu cậu nói, “Đừng có mua
cái gì cũng báo cáo với tôi, cậu cũng không phải quản gia của tôi, nghĩ muốn
mua cái gì liền mua đi, đừng phiền tôi.”
Vệ
Bình nghịch ngợm nở nụ cười: “Đại ca, anh tin tưởng tôi sao?”
Lục Khải cười một tiếng, tựa thân hình
vào chiếc xe đẩy: “Như thế nào? Bộ cậu liên hợp với siêu thị ăn tiền hoa hồng
sao? Đừng náo loạn nữa, đi thôi! Tôi phụ trách trả tiền là được.”
Nhìn thấy Vệ Bình mỗi lần muốn mua một
món đều lẩm nhẩm tính toán xem cái nào tốt hơn, sau đó quay đầu lại hỏi một
chút ý kiến của hắn, Lục Khải bỗng nghiên cảm thấy trong lòng thực thoải mái,
đã bao lâu rồi không đi mua đồ như thế này? Mỗi lần thiếu cái gì đều vọt vào
siêu thị cầm đúng món đó đến quầy tính tiền, căn bản là không quan tâm nhìn xem
có tốt hay không, kỳ thật như vậy cũng rất buồn chán a, nhìn xem chung quanh,
đều là đàn ông nhàn nhã đẩy xe đi theo giúp phụ nữ mua đồ vật này nọ………..
Khoan đã? Đúng vậy! Đều là một nam một
nữ ………..Là đôi vợ chồng, còn có thêm một tiểu bảo bảo đặt ngồi trong chiếc ghế
nhỏ trong xe, còn bọn họ lại là hai đại nam nhân cùng nhau đi mua đồ dùng hằng
ngày ……..Có thể hay không rất kỳ quái a?!
“Anh thích cái nào? Trắng đen hay vẫn là
màu lam như mọi khi?” Vệ Bình cầm hai tấm màn che phòng tắm đưa về phía hắn, “Trong
phòng tắm cái kia đã rách rồi.”
Hai người như vậy đi đến quầy dụng cụ
trong phòng tắm, Lục Khải quả thực không dám nghĩ nhiều về ánh mắt mọi người
chung quanh nhìn bọn họ, nhanh chóng cúi đầu, thấp giọng nói: “Cái nào cũng
không tốt, bỏ lại rồi đi nhanh khỏi đây đi!”
“Di? Tại sao không tốt? Chẳng lẽ anh lại
thích màu hồng?” Vệ Bình không tin hỏi lại.
Nhóc con đáng giận này, hiện tại cậu như
thế nào lại không gọi tôi là Đại ca?! Lục Khải phẫn nộ nghĩ, tuỳ tay bốc đại
một tấm màn bỏ vào xe: “Liền dùng cái này đi tốt lắm! Đi mau!”
“Lấy cái nào sao? Ở bên kia có bán quần
lót, muốn qua xem thử không? Anh có hai cái quần lót bị rách phía sau” Vệ Bình
nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ, Lục Khải quả thật nghĩ muốn đâm đầu
chết cho rồi.
Thật vất vả mới kéo được Vệ Bình tới khu
bán thực phẩm, Lục Khải mới nhẹ nhàng thở ra, lại ngay lập tức hối hận, chung
quanh tụ tập người không những ít đi mà lại càng nhiều, hơn nữa Vệ Bình lại lựa
chọn còn phấn khởi hơn nữa.
“Này
chân gà bán chỉ có nửa giá thôi! Là nửa giá đó nha!” Cậu kích động liền lấy một
bọc chân gà,”Mua được không?” Hướng Lục Khải đang cố gắng đứng cách xa ba thước hỏi.
“Mua được, tuỳ cậu!” Lục Khải tâm hoảng
ý loạn lảng tránh sang một bên.
Sau khi cảm thấy mỹ mãn, cậu liền chạy
tới đem bọc chân gà ném vào trong xe, xong lại chạy đi, bất quá chốc lát lại
quay đầu về hỏi: “Đồ chua này ăn ngon lắm! là khẩu vị Hàn Quốc.”
“Được rồi mua đi mua đi.” Mua nhanh lên
để đi về thôi.
“Vẫn không nên mua, anh không phải vẫn
còn chảy máu mũi sao? Nóng quá không nên ăn thứ này.” Vệ Bình bỏ trở lại chỗ
cũ, nhìn có chút tiếc.
Ông trời con của tôi! Cậu mau một chút
được không a, không hề phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chúng ta hay sao?
Lúc Khải chính là tâm phiền ý loạn gào thét trong lòng, bên cạnh có đôi vợ
chồng già đang đi tới cạnh hắn thấy cậu, cảm thán nói: “Ai, hiện tại bây giờ đứa
nhỏ giống như vậy vẫn hiếm thấy a.”
“Đúng vậy.” Lão bà phụ hoạ nói, “Cùng ba
ba đi ra ngoài mua đồ này nọ, lại biết quan tâm như thế. Đứa con của chúng ta
lớn như vậy mà có biết được chúng ta thích ăn cái gì đâu.”
Lục Khải đang xấu hổ vô cùng lại nghe
đến khiến lỗ tai dựng thẳng: ai? Ba ba? Ai là ba ba?! Cái gì đứa con?!
Lơ đãng nhìn vào tấm kính của tủ bánh bích quy, phản xạ lại hình ảnh một mái tóc rối tung, râu mọc lởm chởm, nhìn
qua tưởng chừng bốn mươi lăm - sáu tuổi, cảm thấy thật thất vọng, quay đầu lại
thì nhìn thấy làn da trắng nõn, nộn nộn thịt quả thực là một thiếu niên tươi
tắn, Lục Khải vừa yên tâm đồng thời cũng vừa buồn ai oán: nguyên lai chính mình
bất tri bất giác đã biến thành lão già rồi sao? Khó trách sóc con đối với chính
mình không chút nào đề phòng, có lẽ cậu cũng đem hắn trở thành ba ba đi?
Xách bao lớn bao nhỏ đồ đạc này nọ trở
về nhà, chuyện thứ nhất Lục Khải phải làm là tiến vào phòng tắm, cẩn thận đánh
giá khuôn mặt chính mình, qua nửa ngày phát ra một tiếng cảm thán: “Thật đúng
là đau đớn a.”
“Đại ca đang nói cái gì?” Sóc con ở phía
sau lấy tấm màn vừa mới mua, kiễng mũi chân treo lên, chính là như thế nào cũng
không với tới.
“Không có gì, tôi đang cảm thán thời
gian thật vô tình.” Lục Khải lấy tấm màn từ trong tay cậu, thân thủ nhẹ nhàng
một bên treo lên một bên hỏi: “Uy, nhóc con, cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?”
Vệ
Bình ngước đầu nhìn hắn, không xác định nói đại: “Bốn mươi đi?”
“Trên thực tế tôi đã gần bốn mươi lăm
rồi.” Lục Khải nói nặng nề.
“Úc, Đại ca, anh nhìn vẫn còn rất trẻ,
kỳ thật vừa rồi tôi nghĩ tính nói ba mươi tám thôi, thực là nhìn không tới vậy.”
Vệ Bình hảo tâm an ủi hắn.
“Nhìn không ra cái đầu của cậu đó!” Lục
Khải cầm cái cây sắt dùng để móc tấm màn che gõ đầu Vệ Bình một cái, rít gào
nói: “Tôi mới ba mươi lăm a!”
Vệ Bình uỷ khuất nói nhỏ: “Ai kêu anh
vừa rồi chính miệng nói ……………”
Lục Khải không thèm để ý đến cậu nữa,
xoay người từ ngăn tủ lấy dao cạo râu, mở vòi nước, cẩn thận xịt kem cạo lên
mặt, Vệ Bình cảm thấy thực hứng thú nên đứng ở một bên xem, Lục Khải liếc mắt
một cái, thấy bộ dáng cậu cười đến nhu nhuận, hừ nói: “Nhìn cái gì? Bộ chưa bao
giờ thấy anh rể cậu cạo râu sao?”
“Anh rể dùng loại chạy bằng điện, chính
là cái kia bật lên có tiếng kêu ong ong, hơn nữa vừa xem Tv vừa cạo a, tôi chỉ
nhớ lúc trước, khi ba ba ở trong phòng tắm cạo râu xong, sau đó đi ra ôm tôi
đến trường, trên người đều mang mùi thơm đó”. Vệ Bình vừa nói xong, liền đưa
mũi nhỏ lại gần hửi hửi, “Không phải loại này, bất quá Đại ca, anh dùng loại này mùi
cũng rất dễ chịu a”.
Lục Khải không để ý tới cậu, tiếp tục
cạo râu, hai ba nhát liền bóng loáng sạch sẽ, nhìn vào gương lau một phen, say
mê hỏi: “Thế nào? Không tồi đi?”
“Đại ca, anh cạo râu đi bộ dáng nhìn
thật đẹp trai a!” Vệ Bình trong mắt loé sáng đầy sùng bái, “Tôi có thể cạo râu được
không?”
Liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
noãn phấn nộn, Lục Khải cười nhạo một tiếng: “chờ cậu có râu rồi mới tính đi.”
Nói xong điểm vào trán cậu một cái.
“Nếu tôi chờ hoài mà không có râu rồi
sao? Hay là bây giờ Đại ca cho tôi mượn khuôn mặt luyện tập một chút đi?”
“Tôi không có ngu ngốc
đến nổi đem cổ chính mình cho người không có kinh nghiệm cắt đâu.” Lục Khải
sảng khoái cự tuyệt, thấy cậu bộ dáng ủ rũ liền đưa tay sờ sờ tóc, không kiên
nhẫn nói: “Được rồi! Có thời gian rảnh tôi sẽ dạy cậu.”
[cont]
May 15, 2012 at 10:26 PM
Hi hi em thụ đáng yêu quá đi, thảo nào anh công mê mệt là phải