Ngây thơ - Chương 7

Posted Friday, March 23, 2012 by A-Moon


Chương 7
Con người đều có tâm lý luôn chú ý những cái gì nổi bật. Ví dụ như nếu có một người không giống như những nam nhân bình thường xuất hiện, đều khiến cho nữ nhân hứng thú chú ý, mà từ cái việc hứng thú chú ý này làm cho những người bất thường đó sản sinh ra bản năng tự phản ứng, biểu tình sắc mặt ngày càng phong phú.

Những loại người yêu vẻ ngoài xinh đẹp không có nghĩa là không quan tâm đến nhân cách bên trong, chỉ tạm thời không có thuốc chữa. Sỡ dĩ, một thói quen lâu ngày thì không có giới hạn thời gian, mọi người sẽ trở nên quen thuộc, thậm chí tập mãi thành phản xạ tự nhiên.
Giống như hiện tại, Tiếu Kình lại bắt đầu xuất hiện tại nhà hàng, tuy rằng có hồi hộp, có hưng phấn nhưng mọi người đã không còn thụ sủng nhược kinh như lần đầu tiên. Tuy rằng mỗi người ngồi mỗi bàn khác nhau, nhưng Tiếu Kình ăn gì thì các nàng cũng ăn như thế, Tiếu Kình uống nước trà thì các nàng cũng uống nước trà, Tiếu Kình cùng Giản Tu Thanh mỉm cười chào hỏi, khi gọi món hay tính tiền cũng cùng Giản Tu Thanh nói chuyện vài ba câu, mà lúc mỉm cười nói chuyện phiếm sẽ làm cho các nàng chú ý nhiều hơn, nghĩ hắn cũng giống như những nam nhân trung học khác. Tiếu công tử thường xuyên xuất hiện tại quán ăn này không còn là chuyện bất ngờ nữa, mà mấy ngày qua các nàng cũng đã nghiên cứu nhất cử nhất động của Tiếu công tử, rốt cuộc thì sự hưng phấn đó cũng giảm bớt. Nguyên lai, Tiếu Kình cũng coi như là người thân thiện, không giống như hình tượng lạnh lùng lúc trước.
Bởi vì Tiếu Kình và Giản Tu Thanh cố gắng duy trì một khoảng cách vừa phải, không đến mức hai người công khai đùa giỡn, mặc dù thời gian hai người ở cùng một chỗ rất hợp ý nhau, cũng rất thích đối phương, nhưng nếu công khai là bạn bè, không phải là rất phiền phức hay sao.
Từ sau đêm trên đỉnh núi, quan hệ giữa Giản Tu Thanh cùng Tiếu Kình có thay đổi một chút, không hề tạo ra khoảng cách như người lạ, trái lại đem đối phương trở thành bằng hữu thân thiết.
Đương nhiên Giản Tu Thanh đem Tiếu Kình trở thành bằng hữu, còn Tiếu Kình đối với Giản Tu Thanh không chỉ đơn giản là bằng hữu như thế được.
“Giản Tu Thanh, buổi chiều ngày hôm nay tôi có tham gia một trận đấu bóng rổ, cậu có thể đến xem không?” Trong lúc tính tiền, Tiếu Kình hỏi Giản Tu Thanh.
“Trận bóng rổ? Mấy giờ? Ở đâu?” Giản Tu Thanh có vẻ cảm thấy rất hứng thú, ở cao trung, cậu cũng có tham gia một đội bóng rổ, luyện tập được hai năm.
“Ở sân vận động hạng nhất Tràng, 2 giờ bắt đầu.” Tiếu Kình biết Giản Tu Thanh khoảng thời gian từ 2 giờ đến 4 giờ được nghỉ làm.
“ân, được, tôi nhất định sẽ đi.” Có nghe bọn nữ sinh nói qua, Tiếu Kình chính là đội trưởng của đội bóng trường B, thật đúng là muốn tận mắt chứng kiến nha.
………………………..
Khán đài của sân bóng rổ hạng nhất Tràng có sức chứa khoảng 1000 khán giả, dựa theo yêu cầu quốc tế, xây dựng bao gồm 28 phần, sân bóng chiếm 15 phần, được thanh tra kiểm tra gắt gao và chứng nhận, bảng tính điểm được đặt trên cao … ít nhất ….cỡ 10 mét, toàn bộ sân bóng được chiếu sáng. Đây là lần đầu Giản Tu Thanh tận mắt chứng kiến một sân bóng tầm quốc tế như vậy.
Tuy rằng trận đấu còn chưa bắt đầu, thế nhưng khán đài đã chật kín chỗ ngồi, một giọng trầm thấp vang lên, liền một loạt ánh nhìn xoẹt điện hướng về cậu.
Tiếu Kình luôn ngước nhìn ra cửa, cho nên khi Giản Tu Thanh vừa tiến vào thì Tiếu Kình ngay lập tức có thể nhìn thấy được cậu, nhất thời tâm tình trở nên ấm áp.
Trận đấu này, trường kinh tế đối đầu với trường kỹ thuật. Ngay từ khi bắt đầu, Tiếu Kình đã dùng toàn bộ sức lực khai hỏa, đội bóng như được tiếp thêm sức mạnh, đem bọn trường kỹ thuật đánh cho hoa rơi nước chảy, hoàn toàn không thẹn với vị trí “chủ lực”.
Trên khán đài, nữ sinh hô to “Tiếu Kình Tiếu Kình”, nghe thật đã tai. Khi có một cơ hội, thấy đối phương có khẽ hở liền bắt lấy ghi bàn, những nam nhân dự bị cũng không thể không thừa nhận rằng thằng nhóc này kỹ thuật thật là giỏi. Còn những đồng đội nhìn hắn có chút nghi hoặc, bình thường không chạm mặt nên không biết hắn tốt như vậy nha? Đương nhiên, không ai biết rằng bây giờ hắn đã khác xưa rồi. 
Động tác Tiếu Kình không thể tưởng tượng được, nhanh gọn đẹp, với chiều cao ưu tú 186cm, dùng lực nhảy lên đưa bóng thành công vào rổ, Giản Tu Thanh bội phục sát đất, vỗ tay liên tục, cảm thấy thực sự kích động, hùa theo mọi người cùng cỗ vũ. Kết thúc một hiệp, lúc nghỉ ngơi, Tiếu Kình hết sức chăm chú nhìn theo hướng Giản Tu Thanh đang ngồi, trong ánh mắt hiện lên sự ôn nhu hiếm thấy.
Kết thúc trận đấu, trường kỹ thuật thua hơn 48 điểm. Lúc mọi người vây quanh Tiếu Kình hoan hô chúc mừng, Giản Tu Thanh tuy rất hào hứng nhưng lặng lẽ lui ra ngoài.
…………………………….
Hôm nay lúc ăn cơm xong, Tiếu Kình gọi Giản Tu Thanh lại.
“Giản Tu Thanh, cuối tuần này đi cùng tôi đến sân bóng rổ không?”
“……” Kỳ thực lời đề nghị này làm cho cậu cảm thấy rất hứng thú.
“Cuối tuần này, nhà hàng có tổ chức một buổi tiệc doanh nghiệp, chỉ đi vào buổi sáng thôi.”
“Vậy cỡ mấy giờ?” Thật tốt quá, cậu đã đồng ý.
“Khoảng 8 giờ, được không?” Có phải quá sớm hay không?
Giản Tu Thanh suy nghĩ một chút, 8 giờ có thể hoàn thành xong công việc giao báo.
“Có thể.”
“Tốt lắm, hẹn gặp lại cậu lúc đó.” Tiếu Kình rất khoái trá.
…………………………..
Sân vận động của trường không cho sinh viên tùy tiện sử dụng, nhưng vì là công tử của một gia đình tài trợ chi phí và là người mới giành được giải thưởng cho trường, thì được đặc quyền sử dụng là điều đương nhiên.
Giản Tu Thanh cũng chơi bóng, nhưng khi chính nhìn thấy Tiếu Kình ngã người ra sau, trái bóng đánh một vòng cung thật đẹp, hướng ngay rổ mà rơi vào. Ngọn đèn chiếu vào, thân thể Tiếu Kình dường như toả sáng. Tiếu Kình rất cao lớn, bộ dáng giống như người mẫu, cởi đi bộ đồ đắt tiền sẽ lộ ra những cơ bắp rắn chắc làm người khác ganh tị, đúng là một cơ thể đẹp, không giống như người phương Tây thô ráp, mà giống người phương Đông ẩn hiện mềm mại, nhìn sao cũng thấy tỏa ra khí chất mạnh mẽ của nam nhân, thật đáng khâm phục.
Xiết chặt nắm tay, chính mình gồng lên nhưng chẳng thấy có chút cơ bắp nào, Giản Tu Thanh không khỏi cảm thán cơ thể giống như thư sinh yếu ớt.
Tiếu Kình quay đầu, vừa đúng lúc thấy động tác của Giản Tu Thanh, không khỏi cười “Ha ha”, làm cho Giản Tu Thanh cảm thấy thật xấu hổ.
Tiếu kình đi tới ghế bên cạnh sân nghĩ ngơi, lấy trong cặp ra một chiếc túi đưa cho Giản Tu Thanh : “Trước đây tôi có dùng qua, thay đi, mặc quần jean thì làm sao chơi bóng rổ.” Nói xong tựa hồ cảm thấy ngại ngùng, “Là đồ cũ, cậu có ngại không?”.
Giản Tu Thanh lắc đầu, trong ngực một phen cảm động. Tiếu Kình tuy rằng là người cao sang quyền thế, nhìn lạnh lùng, nhưng kỳ thực cũng là một người biết quan tâm, chăm sóc người khác. Cậu cũng không khỏi không nghĩ tới hành động của Tiếu Kình bây giờ thật giống như Lý Cống Duyên lúc trước, nhưng một học sinh ưu tú của trường đại học B chắc sẽ không làm một chuyện bại hoại như vậy, tự trách mình thần kinh quá nhạy cảm, dù sao Tiếu Kình đối với mình vẫn lễ độ, giữ khoảng cách, không có hành vi quá đáng, khi đã biết cậu là người làm công, quê ở nông thôn, cũng không hề tỏ thái độ khinh thường. Có thể vì đã từng cùng nhau chia xẻ khoảng khắc đau lòng, cho nên mới cùng hắn trở thành bạn bè.
………………………………
Thân thể thon dài, da trắng hồng, chiếc cổ duyên dáng, khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen óng, con ngươi lấp lánh. Giản Tu Thanh mặc xong y phục xuất hiện trước mặt Tiếu Kình. Đúng là vẫn còn là một đứa nhỏ, đẹp quá. Quay sang, trên mặt hàm chứa tiếu ý.
“Chúng ta thử cùng luyện tập, chạy theo tôi.”
Tiếu Kình mang Giản Tu Thanh chạy vài vòng quanh sân bóng, vây bắt bóng, tư thế biến hóa đa dạng, thân thể chạm vào nhau, tốc độ cực nhanh, cổ tay cổ chân đều hoạt động, làm hai người toát mồ hôi.
Từ nhỏ sinh tại nông thôn, lại làm trong công trường 15 tháng, cho nên thân thể Giản Tu Thanh cũng có khí lực.
Làm nóng người xong, Tiếu Kình đưa bóng cho Giản Tu Thanh: “Thảy bóng vào rổ, xem cảm giác thế nào.”
Đã quá lâu không chơi bóng, nên thảy vài lần mà vẫn không trúng.
Tiếu Kình đứng bên cạnh vừa nhìn vừa chỉ đạo : “Dùng một tay đỡ bóng, tay kia sử dụng lực để thảy, tay nâng bóng hạ xuống một chút. Đấy, giống như thế này.”
“Nâng bóng trước mặt lên một góc 60o” Tiếu Kình đi qua giúp Giản Tu Thanh cầm bóng, “lưng phải thẳng, chân cũng đứng thẳng. Khi ném thì ngón tay cùng cổ tay phải đồng nhất, thử xem.”
Lần này, bóng trái lại ném đúng vị trí rổ, lăn vài vòng quanh mép rổ, tuy rằng lại rơi ra ngoài, nhưng làm cho cậu có cảm giác hưng phấn.
Luyện liên tục vài lần, xác suất trúng mục tiêu rất cao.
“Cậu thử chơi bóng một mình cho tôi xem đi.”Giản Tu Thanh muốn chính Tiếu Kình làm mẫu.
“Được.”
Tiếu Kình đập bóng chạy tới đường biên phía trước, con mắt giữ chặt mục tiêu, nâng bóng luồn qua chân phải rồi giữ khoảng cách giữa bóng và chân là 5cm, đầu ngón chân nhón lên hướng vào ngay chính mục tiêu, sau đó chân trái đặt cách vị trí phạt bóng cỡ 15cm, hai chân khụy xuống tạo tư thế kiên cố, uốn lượn, điều chỉnh thân thể nghiêng theo độ lớn của góc 200, đập bóng xuống sàn 3 lần, hít một hơi thật sâu, rồi ngưng thở nhắm vào vị trí xác định, hai chân đặt song song, đẩy cánh tay lên, cổ tay cùng ngón tay mở rộng ép sức vào, khi động tác hoàn thành thì bật lên. Một tư thế ném rổ thật tiêu chuẩn, bóng rơi ngay vào rổ.
“Cậu thảy bóng thật điêu luyện!” Giản Tu Thanh chưa bao giờ nhìn thấy một kỹ thuật đẹp mắt như thế này.
“Ha hả, không biết NBA à.”
“Ân?”
“NBA chính là kỹ thuật của Luis, Lan Tu Tư và A Luân, ba người có kỹ thuật ném bóng vào rổ rất xuất sắc, được chính phủ đánh giá rất cao chiêu thức. Lại đây, cậu thử đi. Chú ý, vội vàng sẽ thất bại, phải sử dụng sức lực, gót chân nhón lên, chân duỗi thẳng, cánh tay giơ cao qua đầu, cổ tay uốn cong nhẹ lúc bắt đầu ném bóng, tiến tới phía trước, đầu ngón tay không được ly khai bóng.” Tiếu Kình lần thứ hai giải thích, đưa bóng cho Giản Tu Thanh.
Được đội trưởng đội bóng hướng dẫn, Giản Tu Thanh ném bóng càng ngày càng tốt.
“Chúng ta đấu hai người, cậu phòng thủ, còn tôi tấn công.”
Tiếu Kình vẫn hướng dẫn cậu một cách tận tâm, chừng mực, chỉ lúc nào nên xoay ngang, lúc nào nên sử dụng lực.
“Chú ý thăng bằng.”
“Đừng quá lo lắng.”
“Phòng thủ tốt lắm.”
“Dẫn bóng rất tốt!”
Tiếu Kình đúng là một huấn luyện viên giỏi nha!
“Nếu như tôi cao thêm một chút nữa là có thể nhảy đụng tới cái rổ” Thấy Tiếu Kình chạm vào rổ làm một bàn thắng thật đẹp mắt, Giản Tu Thanh ước ao.
“Vóc dáng không cao cũng không có nghĩa là đánh bóng không được, cậu ít chơi bóng, phải cần luyện tập nhiều. Lực nhảy cao không phải quyết định bởi cơ thể cao lớn, mà hoàn toàn phụ thuộc vào tốc độ, sự mềm dẻo, phối hợp với sự linh hoạt. Những kỹ năng đó của cậu rất tốt, huấn luyện một thời gian là có thể chơi giỏi.”
“Ân.”
“Ngày hôm nay chơi bóng suốt mấy tiếng, cảm thấy mệt mỏi không?”
Thời gian dài không có vận động kịch liệt như thế, Giản Tu Thanh thật là có chút không thích ứng được. 
“Uống chút nước.”
Nhận lấy chai nước khoáng Tiếu Kình đưa qua, Giản Tu Thanh một hơi uống cạn sạch.
Sân vận động có một phòng tắm chuyên dùng, được ngăn ra thành từng phòng, thật thuận tiện. Tắm rữa thay quần áo xong, hai người ly khai sân vận động.
…………………………………
Vị trí sân vận động đặt gần hồ, hai người đi dọc bờ, gió mát thổi vào mặt thật là sảng khoái.
“Giản Tu Thanh, ngày đó ở đây tôi nhìn thấy cậu.”
“Ân.” Giản Tu Thanh tựa vào một thân cây, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
“Ngày đó cậu hình như có chuyện gì vui, nhìn bộ dạng tươi cười rất thỏa mãn.”
…………..thỏa mãn? Đó chính là.
“Ngày hôm đó tôi tìm được việc làm giao báo vào buổi sáng, sỡ dĩ cao hứng là vì, tôi chỉ mới tốt nghiệp cao trung liền nghỉ học kiếm tiền, nhưng trải qua nhiều chuyện, lại gặp bọn ông Thiết, bọn họ cùng tôi là công nhân làm việc ở công trường, rất tốt bụng, đối với tôi luôn quan tâm, cởi mở. Hiện tại làm trong nhà hàng, được bao ăn bao ở, lại có thêm công việc giao báo, dễ dàng hơn làm tại công trường, cũng có thể kiếm tiền về cho cha mẹ. Thực sự làm tôi rất thỏa mãn.” Chỉ giải thích mấy câu đơn giản nhưng sự đau khổ chua xót ít nhiều cũng hiện ra, Tiếu Kình thấy cuộc sống của đứa nhỏ này thật là khó khăn vất vả nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết.
Đứng trước mặt người này, hắn cảm thấy thật hổ thẹn, trên đời này có bao nhiêu người như cậu.
Hắn đây mới đúng là đứa nhỏ.
Hoàn chương 7

0 comments:

Post a Comment